Từ lúc rời vũ trường về đến khách sạn, hai người đều đồng loạt rơi vào im lặng. Con ngươi lóng lánh ngập nước của Vưu Đông Đông thẩn thờ nhìn khung cảnh vùn vụt lướt qua ô cửa xe ô tô. Thần trí trống rỗng, những ngón tay miết miết lên góc áo, uất ức trong lòng tràn lên hồng ửng cả mắt mũi.
Nếu là Vưu Đông Đông vụng về, cà lăm, ăn mặc lôi thôi, bề ngoài nhếch nhác thì không nói. Nhưng lúc này trên người hắn từng phần nhỏ cũng toát lên dư vị mê người, lúc buồn bã lại càng khiến người khác đau xót, muốn vươn tay che chở.
Đôi mắt gã tài xế len lén nhìn hắn qua gương phản chiếu. Phùng Đậu Tử cau mày, liền kéo phụp tấm màn ngăn cách giữa hàng ghế trước sau.
Muốn nhìn, ai cho phép nhìn hắn? Lại còn là cái kiểu nhìn lấp liếm hèn mọn như vậy.
"Phùng tổng, tôi muốn đi đến đồn cảnh sát ah!" Vưu Đông Đông phá vỡ bầu không khí yên lặng, nghèn nghẹn lên tiếng.
"Làm gì?" biết ý định của người kia nhưng y vẫn hỏi ngược lại.
"Tôi muốn tố giác! Bọn họ vô đạo đức như vậy, vu oan tôi. Anh hà cớ gì lại không tin tôi?" hắn uất ức quay sang chất vấn y.
Phùng Đậu Tử không nghĩ Vưu Đông Đông thường ngày nhút nhát lại có thể nói ra mấy lời này. Tâm tư lại khơi lên điểm vui vẻ, sâu sắc nhìn hắn đáng giá một lượt.
Đây là cái giá hắn phải trả vì đã dám lừa y. Nghĩ lại cho hắn ăn hành nửa năm đáng lắm!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nham-tro-ly-ve-lam-ban-giuong-nguy-lan-dien-sinh/1964618/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.