Nửa đêm thức dậy, Phùng Đậu Tử nằm nghiêng người im lặng trên giường, một tay kê đầu, mắt hướng nhìn về khung trời lản tản tối đen bên ngoài khung cửa lớn phập phồng màn trắng tung bay.
Dạo này y thường không yên giấc, ngủ nửa chừng đều tỉnh dậy. Mỗi lần như thế đều vì một nguyên nhân. Trong mộng lại mơ thấy hình ảnh động tình hấp dẫn của ai kia, khiến y một tâm đau nhức mở mắt.
Đêm nay không ngoại lệ, hệ lụy kéo theo chính là đại nhục côn thức tỉnh. Mặt y tuy dày so với tường thành còn gọi y là sư phụ, việc nằm trên giường "sóc lọ" tự an ủi sẽ nhanh hơn việc cứ chạy ra vào nhà vệ sinh. Nhưng hiện tại, Phùng Đậu Tử đang thả dây dài câu cá lớn. Để Vưu nhát gan nhìn thấy bộ dạng phóng đãng của y lúc nửa đêm, còn không dọa hắn đứng tim rồi co giò chạy mất dép.
Hôm nay thật sự muốn vứt hết cái gì tâm cơ, cái gì tâm ý qua sau đầu. Trực tiếp đè hắn ra ăn luôn cho xong. Kiểu này thể nào cũng có ngày y bị bức cho chết nghẹn.
Uể oải nhổm người dậy thì nhận ra dưới sàn chỉ còn mỗi chăn nệm, Vưu Đông Đông bình thường ngủ say như chết lại không thấy đâu.
Thấy ánh sáng mập mờ trong nhà bếp, Phùng Đậu Tử thầm nghĩ tiểu tử xui xẻo bữa tối chỉ ăn có dĩa hải sản chắc đang đói bụng, lục đồ ăn đêm.
Quên luôn chuyện đại sự, mang luôn nhục côn chĩa thẳng sừng sững trong quần mà đi xuống nhà bếp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nham-tro-ly-ve-lam-ban-giuong-nguy-lan-dien-sinh/1964614/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.