"Phùng tổng....anh thả tay tôi ra đi! Tôi tự đi được."
Từ khi bị bắt đến đây, đi đâu Phùng Đậu Tử nếu không ôm vai bá cổ thì chính là cầm cổ tay hắn kéo đi. Một khắc chưa từng rời ra. Khiến Vưu Đông Đông da mặt mỏng trở nên bối rối, khó xử nói không ra lời.
Phùng Đậu Tử quay lại, nhìn điểm tiếp xúc giữa hai người, khóe miệng khiêu lên "Tôi là sợ cậu bị lạc!"
Dinh thự này rộng lớn thật nhưng hắn đâu ngốc đến nỗi để mình bị lạc. Đây là nhà ở đâu phải mê cung. Phùng tổng này xem hắn ngốc đến ngớ người luôn sao?
Bỏ qua kháng nghị của hắn, Phùng Đậu Tử tiếp tục nắm tay hắn dẫn đi. Một sau tâm trạng bom nổ, một trước vui vẻ trăm hoa nở rộ. Hai khuôn mặt đẹp như tạc được ánh sáng chiếu rọi thêm ôn nhu động phách.
Bị kéo đi đến nhà bếp. Đôi mắt hắn lập tức hút vào bàn lớn được bày biện những món ăn vô cùng đẹp mắt. Nhớ lại thì từ sáng đến giờ, hắn chưa có ăn gì. Bụng đói meo. Mũi ngửi thấy mùi thức ăn, dạ dày liền phản hồi kịch liệt, réo rắt tạo ra một tràng âm thanh vui tai. Lúc này Vưu Đông Đông chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống. May mắn Phùng Đậu Tử hôm nay đặc biệt tốt bụng, không có quay sang trêu chọc hắn.
Để hắn ngồi xuống ghế, Phùng Đậu Tử thoăn thoắt bật bếp sơ chế lại mấy món, bày ra chén đĩa sau đó mang tới bàn ăn.
Vưu Đông Đông thấy mấy thao tác điêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nham-tro-ly-ve-lam-ban-giuong-nguy-lan-dien-sinh/1964604/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.