Chương trước
Chương sau
“Vừa rồi ngươi biểu hiện không tồi.” Đem Vũ Sinh về tân phòng, Hoắc Ngạn lạnh lùng nói xong câu đó liền muốn rời khỏi.

“Ta, ta có thể biết vì cái gì không?” Vũ Sinh nhỏ giọng hỏi trước khi Hoắc Ngạn ra khỏi cửa.

“Không cần, ngươi chỉ cần biết ngươi là người của ta, chỉ có thể nghe theo một mình ta là được rồi.” Hoắc Ngạn không có trở lại, nghiêng đầu trả lời.

“Vậy thì, thời điểm ngươi không cần đến ta nữa, ta có thể rời đi không?” Vũ Sinh thật cẩn thận hỏi, hy vọng một ngày nào đó có thể rời đi.

Hoắc Ngạn xoay người, nhìn thấy trong mắt Vũ Sinh đơn thuần không hề che giấu chờ mong,“Ngươi có người không thể bỏ xuống được?”

Nghe vậy, Vũ Sinh ngượng ngùng điểm đầu. Hắn nghĩ sau khi rời khỏi đây sẽ đi tìm tiểu đệ — người mà ngoại trừ nương đã mất ra là sự ấm áp duy nhất cho hắn tồn tại.

“Tình nhân?” Hai chữ hoàn toàn biểu đạt ra Hoắc Ngạn khinh thường.

“Không, không phải, là đệ đệ của ta!” Vũ Sinh vội vàng giải thích, hắn không muốn làm cho nam nhân trước mắt hiểu lầm.

Hoắc Ngạn chậm rãi đi đến trước mặt Vũ Sinh, ngả ngớn nâng lên cằm hắn,“Nương tử, ở trước mặt phu quân chính mình mà nhắc tới nam nhân khác, là chê ta đêm qua đối với ngươi yêu thương không đủ sao?”

Không có dự đoán trước Hoắc Ngạn sẽ phản ứng như vậy, Vũ Sinh không biết như thế nào cho phải. Đêm qua ôn tồn làm cho hắn thẹn thùng, nhưng đau đớn như bị xé rách kia lại làm cho hắn sợ hãi,“Ta, ta……”

Vừa lòng làm cho người này không biết làm sao, Hoắc Ngạn buông ra cằm Vũ Sinh, ghé vào lỗ tai hắn hỏi,“Nói cho ta biết, ngươi rất muốn gặp đệ đệ của ngươi sao?”

“Ân!” Vũ Sinh không chút do dự gật đầu.

“Vì cái gì?”

“Hắn là người thân duy nhất của ta.” Vũ Sinh có chút thương cảm.

“Ngươi không phải còn có cha sao?”

“Cha vào thời điểm nương mất cũng đã chết theo, còn sống chỉ là một khối xác không hồn.” Vũ Sinh cuối cùng mang theo một chút thút thít. Đây là chuyện hắn tối không muốn thừa nhận nhất: Cha chung quy chỉ yêu duy nhất một người là nương!

Hoắc Ngạn trầm mặc hồi lâu, lại mở miệng,“Quên đệ đệ của ngươi đi, đời này ngươi sẽ không ly khai nơi này.” Nói xong liền bước nhanh ly khai.

Vũ Sinh ngồi phịch xuống, nước mắt giống như hồng thuỷ vỡ đê trào ra. Hắn cảm thấy chính mình chưa từng có thống khoái như vậy mà khóc, cho dù thời điểm mẹ ruột mất cũng không có. Đồng thời, hắn cũng hiểu chính mình chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, cho dù bị buộc gả cho một nam nhân, thời điểm muốn lấy cái chết tạ tội cũng không có.

Một ngày này, phu quân hắn lợi dụng hắn làm công cụ thương tổn người khác, làm cho hắn nhận rõ cha chưa bao giờ yêu thương chính mình là chuyện thật, cũng dập nát hy vọng duy nhất của hắn! Người tự xưng là trượng phu kia của chính mình đến tột cùng là ôn nhu hay là tàn nhẫn?

Vũ Sinh giống như muốn đem toàn bộ uỷ khuất suốt mười mấy năm qua theo nước mắt không ngừng chảy xuống hai má, cho đến khi khóc mệt mỏi mà mê man đi.

Khi đèn đuốt trong nhà được thắp lên, Hoắc Ngạn trở lại tân phòng, mới nhìn thấy Vũ Sinh đang té xỉu.

Hoắc Ngạn mềm nhẹ đem người ôm đến trên giường, không thể tránh né đụng đến vạt áo ướt đẫm của Vũ Sinh. Ướt thành như vậy, chắc là khóc thật lâu rồi? Bọn hạ nhân nói sau khi hắn trở về liền ở trong phòng không có một chút thanh âm, không lẽ từ sau khi mình rời đi hắn luôn luôn ở đây mà khóc?

Thân thủ lau đi bọt nước chảy ra từ khoé mắt của người này. Ngay cả trong mộng đều khóc đến áp lực như vậy, hắn có thể được xem như người nhẫn nhục chịu đựng đi? Trong lòng Hoắc Ngạn trồi lên một tia tên là cảm xúc thương tiếc, nhưng lập tức bị y cắt đứt. Y thầm nói với chính mình chỉ có không động tâm, bất động tình mới sẽ không bị thương tổn.

Không hề nhìn bộ dáng rơi lệ đầy mặt kia, Hoắc Ngạn đưa tới Vãn Thúy hầu hạ, mà chính mình trở lại thư phòng tiếp tục xem sổ sách.

Khi Vũ Sinh tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau. Nơi riêng tư bị thương hơn nữa bị cảm lạnh làm cho Vũ Sinh sốt suốt một đêm.

“Phu nhân, ngài tỉnh, uống điểm chúc đi, đại phu phân phó sau khi nếm qua một chút thức ăn mới được uống dược.” Vãn Thúy đông cứng nói xong, không đợi Vũ Sinh nói chuyện liền dìu hắn ngồi dậy.

Đúng thế, không có hy vọng, còn sống cũng chỉ là một con rối, nếu là con rối liền phải bị người bày bố! Vũ Sinh buông tha cho tự hỏi, mặc Vãn Thúy uy chúc, uy dược.

Suốt ngày hôm nay Hoắc Ngạn không có xuất hiện.

Mấy ngày kế tiếp, Vũ Sinh ngoại trừ Vãn Thúy ra không có nhìn thấy bất luận kẻ nào, phạm vi hoạt động của hắn cũng bị hạn chế ở trên giường.

“Phu nhân, lão gia thỉnh ngài đến thư phòng dùng cơm trưa. Ngài nên rời giường thay quần áo.” Vãn Thúy cung kính lại lạnh lùng bẩm báo.

Vũ Sinh thuận theo rời giường, rồi tuỳ ý cho Vãn Thúy thay hắn rửa mặt chải đầu, đổi xiêm y. Sau đó, Vũ Sinh liền bị đưa đến thư phòng.

“Vãn Thúy nói gần đây ngươi ăn rất ít, là đang oán ta không cho ngươi đi tìm đệ đệ sao?” Hoắc Ngạn vùi đầu vào sổ sách, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

“Không có.” Vũ Sinh nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng trả lời. Hắn có tư cách gì mà oán hận chứ? Chính mình chỉ là công cụ mà người ở trước mắt mua về.

“Tốt nhất là không có, nhớ kỹ ngươi không phải nữ nhân, không cần ý đồ dùng thủ đoạn khóc lóc hay nháo loạn. Mặc dù hữu dụng, ta cũng sẽ không mềm lòng.” Liếc Vũ Sinh một cái, Hoắc Ngạn tiếp tục vùi đầu xem sổ sách.

“Vâng, ta đã biết.” Là nên trả lời như vậy đi? Vãn Thúy đã dạy chính mình.

“Đã biết thì phải đi ăn cơm, sau giờ ngọ ta có thời gian, mang ngươi đi xem nơi mà ngươi phải sống cả đời.”

Là nơi mà chính mình cũng bị nhốt cả đời đúng không? Nơi này đối chính mình mà nói tựa như một cái lồng giam hoa lệ. Cứ bị nhốt như vậy cho đến ngày mình tử vong đã được định rồi……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.