Thay đổi phát sinh sau khi Vũ Sinh nhập môn hai tháng.
Cảm thấy những ngày qua Vũ Sinh biểu hiện khá tốt, cho nên Vãn Thúy không cần phải một tấc không rời hắn nữa. Buổi sáng hôm nay, như thường lệ Vũ Sinh chuẩn bị đi “công tác” —
“Vãn Thúy tỷ tỷ, đại tổng quản nói trong phủ mới mua tân nha đầu, bảo ngài đi……, phu nhân!” Tiểu nha đầu trong phủ đi đến gần mới nhìn thấy Vũ Sinh.
“Này –”
Nhìn thấu Vãn Thúy khó xử, “Ngươi đi đi, ta chính mình mang đến đó được rồi, ta biết đường.” Vũ Sinh tiếp nhận thực hạp trong tay Vãn Thúy, chậm rãi hướng thư phòng đi đến……
Hôm nay điểm tâm là phù dung cao, Hoắc Ngạn như cũ một khối cũng không có đụng tới.
“Đặt xuống đó, ngươi trở về đi.” Hoắc Ngạn không có liếc mắt nhìn Vũ Sinh một cái, phân phó.
“Vâng.” Buông thực hạp, Vũ Sinh xoay người rời đi.
Bọn họ thành thân đã muốn hai tháng, tuy rằng mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng Vũ Sinh vẫn cảm thấy Hoắc Ngạn là người xa lạ. Hắn vừa không biết tâm tư của Hoắc Ngạn, cũng không biết cả ý tưởng của y. Nói là vợ chồng, cũng chỉ có một lần thân mật vào đêm tân hôn.
Về phần người khác trong Hoắc gia — đại bá từ sau lần kia không còn xuất hiện qua nữa; còn các thúc bá huynh đệ, thật ứng với lời Hoắc Ngạn đã nói, thường xuyên có người muốn gặp hắn, nhưng đều bị Vãn Thúy cự chi ngoài cửa; rồi đến Trác Anh, người cầm đầu bọn hạ nhân đối hắn mới lạ có lễ, cho nên Vãn Thúy ngày ngày bồi ở bên người hắn cũng không ngoại lệ.
Luôn luôn nghĩ đi đến hai tháng đã qua nên Vũ Sinh không có lưu ý lối rẽ dưới chân, lệch khỏi quỹ đạo hằng ngày.
“…… Quân tử thực vô cầu bão (ăn, không cần no ngon quá),cư vô cầu an (ở, không cần êm đẹp lắm),vô khẩu tranh đoan, vô đấu khẩu thiệt ( không gây việc tranh giành,không cãi cọ, chửi nhau)…….” Lang lảnh tiếng đọc sách gọi trở về tâm tư đang phiêu xa của Vũ Sinh.
Đây là làm sao? Phát hiện chính mình lạc đường Vũ Sinh cũng không có sợ hãi như trong tưởng tượng, ở nơi nào còn không phải cũng giống nhau ư? Chính mình đều là như vậy thôi.
Vũ Sinh đứng ngoài cửa sổ nghe tiếng đọc sách, nghĩ đến lúc nương còn sống cha đã từng dạy hắn bối thi, hắn đến nay còn nhớ rõ đó là [ quan thư ] mà nương thích nhất.
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…….”(chim thư cưu kêu quan quan, trên cồn sông Hoàng Hà. Người con gái dịu hiền, đẹp đôi cùng quân tử…). Vũ Sinh yên lặng ngâm xướng, nguyên lai bởi vì mình được nương sinh ra, cho nên cha mới yêu thương mình, dạy mình bối thi là bởi vì nương thích. Nhưng là, chính mình vẫn rất thích đọc sách.
Vũ Sinh cẩn thận lắng nghe nơi cửa sổ, nghe phu tử giảng giải ý nghĩa của mỗi một câu. Cho đến khi phu tử tuyên bố chương trình học buổi trưa chấm dứt, hắn mới vội vàng chạy dọc theo con đường khi đến mà quay về.
Lại không biết bóng dáng hắn cuống quít rời đi đã rơi vào trong mắt bọn học trò nhỏ.
“Uy, tiểu tiện loại, nương ngươi đến xem ngươi.” Một nam hài khoảng mười ba mười bốn tuổi đối với Hoắc Quân Tưởng đi ở phía sau nói.
“Đại biểu ca, vừa nãy là một nam nhân a, như thế nào lại……” Nam hài mập mạp bên cạnh biết rõ còn cố hỏi.
“Ai chẳng biết, Hoắc gia chủ của chúng ta cưới nam nhân làm thê tử, chậc chậc, thật sự là gia môn bất hạnh a!” Nam hài rung đùi đắc ý ra vẻ thâm trầm thở dài.
“Hảo cẩu không biết đừng nói.” Hoắc Quân Tưởng bất vi sở động đứng che ở trước mặt nam hài kia lên tiếng.
“Ngươi nói ai là cẩu?” Không đợi nam hài mở miệng, lâu la bên cạnh hắn liền nhịn không được.
Khinh bỉ nhìn người nọ liếc mắt một cái, Hoắc Quân Tưởng chậm rãi mở miệng,“Hảo lư bất loạn kêu.” Sau đó thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng liền nhanh chóng rời đi.
Người nọ chính là tân nương của cha sao? Thời điểm vừa mới vào học chính mình liền nhìn thấy hắn. Hắn thoạt nhìn giống như nai con chấn kinh, là lén cha trộm đi ra ngoài sao?!
Kế tiếp vài ngày, Hoắc Quân Tưởng luôn ở thời điểm học bài mà lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cái thân ảnh mảnh khảnh kia rốt cuộc không xuất hiện. Cho đến khi–
“Phu tử, nương của Hoắc Quân Tưởng ở ngoài cửa sổ nghe lén!” Ngày đó nam hài chịu nhục lớn tiếng báo cáo phu tử.
“Còn thể thống gì!” Phu tử tuổi già học thức uyên bác, nhưng cũng hoa mắt nghễnh ngãng, đại khái chỉ nghe được một chữ “trộm” mà thôi. “Tuổi còn trẻ, việc tốt không làm lại đi ăn trộm! Thật sự là thói đời ngày sau, thật không biết nhục nhã a!”
Phát hiện chính mình bị nhìn thấy, Vũ Sinh chỉ có thể chân tay luống cuống đứng ở tại chỗ, lúng ta lúng túng nói:“Ách, thật xin lỗi, ta không phải cố ý nghe lén.”
“Đồ vô dụng!” Hoắc Quân Tưởng thấp giọng mắng.
“Phu tử, tiểu đường thúc nói không phải ‘trộm’.” Hoắc Quân Tưởng chạy đến bên tai phu tử lớn tiếng nói, “Là ‘Cưu’, quan quan thư cưu.” Sau đó ở góc độ mọi người không thấy đối Lục Vũ Sinh ra hiệu, ý bảo hắn rời đi.
“Cưu?” Phu tử có chút nghi hoặc.
“Vâng, tiểu đường thúc nói ngoài cửa sổ có cưu!” Hoắc Quân Tưởng thấy Vũ Sinh đã rời đi, liền khẳng định trả lời.
“Ngươi nói bậy, ta rõ ràng nói nương ngươi ở ngoài cửa sổ nghe lén!”
“Tiểu đường thúc, tử không nói quái lực loạn thần, nương ta mất đã nhiều năm, như thế nào có khả năng ở ngoài cửa sổ nghe lén? Phu tử, ta không ngại tiểu đường thúc đề cập vong mẫu, nhưng mà vì sao hắn muốn mượn tên gia mẫu để mà yêu ngôn hoặc chúng, này……” Nói xong, Hoắc Quân Tưởng uỷ khuất cúi đầu.
“Có bội tiên hiền dạy bảo, Hoắc Cai, đem [ luận ngữ ] sao mười lần, ngày mai giao đến.” Phu tử tiếp lời Hoắc Quân Tưởng còn nói chưa xong.
“Tiểu tiện loại, ngươi nhớ kỹ cho ta!” Hoắc Cai học bộ dáng Hoắc Quân Tưởng cúi đầu nhỏ giọng nói.
Sau giờ học Hoắc Quân Tưởng không có trở lại Liễu Uyển chính mình mà là đến Trúc Hiên, nơi Vũ Sinh ở.
Vũ Sinh liếc thấy người mới vừa giúp mình có chút ngạc nhiên,“Cám ơn ngươi giúp ta, ngươi……”
“Ta là con của tướng công ngươi.” Hoắc Quân Tưởng đi thẳng vào vấn đề nói,“Về sau không cần lại đến Mặc Hương Trai doạ người như vậy.”
Không nghĩ tới nam hài trước mắt chỉ có bảy tám tuổi mà nói chuyện không lưu tình như thế, Vũ Sinh chỉ định giải thích,“Thật xin lỗi, ta……”
“Câm miệng, ngươi là chủ mẫu Hoắc gia, ngoại trừ gia chủ cùng gia chủ trước đây ra, trong Hoắc gia ngươi là lớn nhất! Không chuẩn ngươi hướng người địa vị không bằng mình giải thích!” Bộ dáng nam hài không kiên nhẫn cực kỳ giống phụ thân nó.
“Ngươi rất giống cha ngươi!” Vũ Sinh thốt ra.
Hoắc Quân Tưởng nghe vậy ngây ra một lúc, thoáng đỏ mặt, khẩu khí ra vẻ ác liệt nói,“Đây là ngàn tự văn cùng bách gia tính, không biết chữ nào liền hỏi Vãn Thúy. Tự mình đọc hết thì đến Liễu Uyển tìm ta. Ta đi đây.”
“Cám ơn ngươi!” Vũ Sinh thành tâm nói lời cảm tạ.
“Ngươi có một chút bộ dáng chủ mẫu được không?” Hoắc Quân Tưởng nhỏ giọng lẩm bẩm.“ Chuyện như vậy mà cũng nói lời cảm tạ! Người phiền toái.”
Vũ Sinh từ ngày được “gả” nhập Hoắc gia tới nay lần đầu tiên nở nụ cười. Tuy rằng cùng tiểu đệ hoàn toàn không đồng dạng loại hình như vậy, nhưng mà đều đáng yêu giống nhau!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]