“Đây là đưa cho ngươi cảnh cáo, nhớ kỹ ngươi là người của ta!”
Mỗi khi Vũ Sinh nghĩ đến nụ hôn kia đều kìm lòng không đậu mà hồng thấu hai gò má. Người nọ vì cái gì lại hôn hắn như vậy?
Từ ngày bái đường thành thân đến nay, Vũ Sinh biết mình chỉ là một quân cờ trong kế hoạch trả thù của Hoắc Ngạn, là thê tử trên danh nghĩa. Rồi đến việc sau khi Hoắc Ngạn động phòng chưa từng quay lại tân phòng qua đêm cũng chứng thật cho ý nghĩ của Vũ Sinh.
Y hẳn là không thích nam nhân? Vậy thì vì sao lại hôn mình như thế? Vũ Sinh có chút khó hiểu.
Nếu nói, mấy tháng qua Hoắc Ngạn không đặt chân đến tân phòng làm Vũ Sinh rất an tâm, nhưng bởi vì Hoắc Ngạn thình lình hôn hắn, một lần nữa làm cho hắn lo lắng, bất an.
“Ai!” Vũ Sinh bất đắc dĩ thở dài. Hắn hiện tại hết thảy đều là của người kia, bao gồm cả thân thể chính mình. Nếu y muốn chính mình, ngoại trừ cho y thân thể này ra còn có thể làm gì? Tuy rằng hắn cùng với Hoắc Ngạn đã từng có quan hệ xác thịt thân mật, nhưng cho dù người có cá tính dịu ngoan như Vũ Sinh cũng không nguyện ý tiếp tục bị đối đãi như nữ nhân.
Vũ Sinh vẫy vẫy đầu không muốn tiếp tục nghĩ nữa.
“Vũ Sinh phụ thân, ôm một cái!” Trên giường Quân Kỵ sau khi nhìn thấy Vũ Sinh, không có ngượng ngùng như bình thường, làm nũng yêu cầu.
“Kỵ nhi ngoan, có uống thuốc hay không?” Vũ Sinh thân thủ ôm lấy bé trên giường ôn nhu hỏi. Bắt đầu từ ngày đó Hoắc Ngạn muốn hắn mỗi ngày phải trở về phòng ngủ, bởi vậy chỉ có ban ngày hắn mới đến nhìn bọn nhỏ.
“Ân!” Giống như sợ hắn không tin, Quân Kỵ còn dùng lực gật đầu một cái.
Sờ sờ đầu Quân Kỵ, Vũ Sinh cười thưởng cho bé một con châu chấu được tết lại từ lá mây tre. Đó là khi hắn đến tuỳ tay làm, trước kia thướng dùng để dỗ dành đệ đệ, không nghĩ tới còn có lúc dùng đến.
Thấy bộ dáng đứa nhỏ trong ngực vui vẻ, Vũ Sinh giống như lại thấy được đệ đệ. Mỗi lần Vũ Tiêu không vui, hắn đều tết châu chấu để hống nó vui vẻ…… Đệ đệ, nó có khoẻ không? Có người nào sẽ tết châu chấu cho nó mỗi khi nó mất hứng không?
Ngay thời điểm Vũ Sinh đang tưởng niệm người thân ở phương xa,“Cẩn nha đầu, nghe nói đệ đệ ngươi bệnh sắp chết? Cũng tốt, tiểu tiện loại như vậy còn sống cũng chỉ lãng phí lương thực thôi.”
“Cảm ơn đường thúc lo lắng, Kỵ nhi chỉ là bệnh sởi, đã muốn tốt hơn nhiều.” Là Hoắc Cẩn, có thể trả lời khôn khéo như vậy cũng chỉ có nàng mới có thể nói ra.
“Phải không? Vậy thì thật đúng là nên nhìn một cái, nghe nói người bị bệnh sởi tựa như bị ong mật chích, đầy người mẫn đỏ.”
“Đường thúc, Kỵ nhi đang nghỉ ngơi, ngài……” Lời còn chưa nói xong đã có người xông vào nội thất. Là Hoắc Cai, là người mà ngày đó ở Mặc Hương Trai đã nhìn thấy mình, Vũ Sinh nhận ra người tới.
“Hừ, Cẩn nha đầu, ta còn tưởng ngươi tìm ai làm thái sơn để mà dựa vào, dám chắn lời nói của ta, nguyên lai là cái tên giả nữ nhân này a!” Trong ánh mắt Hoắc Cai tràn ngập khinh miệt.
Vũ Sinh không biết nên ứng đối tình trạng trước mắt như thế nào, trước kia đều có Vãn Thúy ở bên cạnh, nhưng mà sau khi đến thư phòng ngày đó liền có hai tiểu nha đầu khác thay thế vị trí của nàng, mà nàng cũng thường xuyên bị kêu đi hỗ trợ cho Trác Anh.
“Vũ Sinh phụ thân……” Hoắc Cẩn có chút sợ hãi nhìn Vũ Sinh.
“Ngươi, ngươi có chuyện gì sao?” Vũ Sinh có chút lo lắng nhỏ giọng hỏi.
“Vốn nghĩ đến nhìn xem tiện loại lãng phí lương thực Hoắc gia ta đã chết hay chưa, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được đường tẩu, thế nào? Bị nam nhân đối đãi như nữ nhân thật thoải mái đi?” Kỳ thật, chỉ có mười tuổi nên Hoắc Cai nào biết “bị đối đãi như nữ nhân” là xảy ra chuyện gì, chỉ biết đây là một loại vũ nhục đối với nam nhân mà thôi.
“Ngươi……” Tuy rằng chuyện Vũ Sinh lấy thân nam nhi gả nhập Hoắc gia làm rất nhiều người khinh thường, nhưng vì ngại thân phận chủ mẫu của hắn, không ai dám ở trước mặt hắn lỗ mãng. Bởi vậy, đối mặt Hoắc Cai trực tiếp khinh nhục làm Vũ Sinh có chút lúng túng.
“Thân là nam nhân lại cam chịu làm lão bà cho một nam nhân khác, thật sự là không biết hổ thẹn!” Ở trong mắt Hoắc Cai, một nam nhân mà đi làm vợ giống như nữ nhân so với kỹ nữ trên phố càng làm cho người ta khinh thường.
“Ta……” Vũ Sinh nan kham cắn môi dưới.
“Hoắc Cai, ngươi làm càn.” Đứng ở cửa thấy được một màn này Hoắc Bái Đình mở miệng,“Nơi ngươi đang đứng là chủ ốc của Hoắc gia, Vũ Sinh là chủ mẫu Hoắc gia. Ngươi đứng ở nhà của người khác, lại đối chủ nhân vô lễ như thế, Hoắc Cai, cha ngươi chính là dạy ngươi như vậy sao?”
“Đại bá phụ, hắn sao xứng làm chủ mẫu Hoắc gia ta!” Hoắc Cai có chút không phục.
“Người đó xứng?” Hoắc Bái Đình hỏi lại,“Hoắc Cai, Hoắc gia cũng không cần loại người cho rằng mình rất giỏi như ngươi đâu!”
Thấy Hoắc Cai định nói ra suy nghĩ của mình, Hoắc Bái Đình nhấc tay ngăn lại,“Ngươi đi đi, đừng làm cho ta nhìn thấy ngươi đến Liễu Uyển này nữa.”
Nhìn thấy Hoắc Bái Đình có chút mất hứng, Hoắc Cai không dám sinh thêm thị phi, nói một tiếng “Vâng” liền rời đi.
Vũ Sinh không nghĩ người giúp chính mình giải vây là Hoắc Bái Đình, y không phải phản đối hôn sự chính mình cùng Hoắc Ngạn sao? Cũng từng bảo mình hãy rời đi, mặc dù biết chính mình có nỗi khổ riêng, cũng không tất yếu vì chính mình mà phản bội người thân a? Y đến tột cùng là người như thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]