Có thể là do rất ít khi được cùng phụ thân thân cận, nên bọn nhỏ ở trước mặt Hoắc Ngạn rất câu nệ. Nhìn ra các đệ muội không được tự nhiên, Hoắc Quân Tưởng tìm một lý do sớm mang đệ muội ly khai.
Trong phòng vốn có nha hoàn, nhưng trước tiệc tối đã bị Vũ Sinh khiển đi ra ngoài, cho nên lúc này trong phòng chỉ còn lại có hai người Vũ Sinh cùng Hoắc Ngạn.
Vũ Sinh cảm thấy hảo xấu hổ, tay chân cũng không biết nên làm như thế nào. Nói nói mấy câu đi?
“Lão gia……” Vũ Sinh thử mở miệng.
“Ân?” Hoắc Ngạn nhàn nhàn đáp lại, bộ dáng bé không biết làm sao làm cho y hưng trí muốn trêu cợt.
Nên nói cái gì đây? Làm cho y nghỉ ngơi? Nhưng mà mới vừa dùng qua bữa tối a!
“Lão gia, gần đây công việc có thuận lợi không?” Vũ Sinh tìm được một đề tài.
“Hoàn hảo.” Hoắc Ngạn dùng hai chữ chấm dứt đề tài, ung dung nhìn người trước mắt nhíu mày tiếp tục suy tư tìm đề tài mới.
“Lão gia, vừa rồi ngươi nói……” Vũ Sinh do dự, không biết có nên hỏi hay không?
“Nói cái gì?” Hoắc Ngạn chọn mi.
“Ngài nói không hận đại bá phụ……” Vũ Sinh trộm liếc mắt một cái dò xét Hoắc Ngạn, thấy y không có tức giận mới một hơi hỏi ra,“Là thật sao?”
“Ân ~?” Không nghĩ tới Vũ Sinh đánh bạo hỏi ra vấn đề như vậy, Hoắc Ngạn sửng sốt một chút,“Ngươi cho rằng phu quân của ngươi thật sự là lang sao? Mặc dù là lang cũng biết tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nam-the/2243113/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.