“Xảy ra chuyện gì?”
“Cha, phụ thân,” Hoắc Cẩn thuận khí,“Là Tiểu Tư cùng Tiểu Niệm không thấy.”
“Sao lại thế? Mới trong chốc lát, bọn họ……” Vũ Sinh có chút kích động, nơi này có nhiều người như vậy, nếu đi lạc làm sao tìm a?
Hoắc Ngạn vỗ vỗ vai Vũ Sinh, ngừng hắn nói năng lộn xộn,“Bọn họ tại sao lại không thấy? Không thấy ở đâu? Trác Anh đâu?”
Hoắc Cẩn hít sâu, một hơi nói ra:“ Sau khi ngài cùng Vũ Sinh phụ thân rời khỏi, Trác thúc thúc liền mang chúng con đi tới phía trước, nhưng thúc thúc một mình không thể chiếu cố hết bảy đứa chúng con, Tiểu Tư Tiểu Niệm lại nghịch ngợm liên tiếp chui về phía trước, không biết khi nào thì lạc mất. Trác thúc thúc cùng ca ca đã đi tìm, ca ca muốn con trước mang bọn muội muội tới tìm hai người.”
“Hồ nháo, nếu các ngươi lại lạc mất thì làm sao bây giờ?” Hoắc Ngạn càng nghe càng nhíu mày, cuối cùng nhẹ giọng.“Các ngươi về trên xe trước, xa phu, ngươi theo ta đi tìm người.” Vì không muốn người khác chú ý, bọn họ lần này xuất hành không mang theo nhiều người, ngoại trừ xa phu ra chính là Trác Anh mặt dày mày dạn cùng theo.
“Ta và các ngươi cùng đi.” Vũ Sinh giữ chặt ống tay áo Hoắc Ngạn yêu cầu.
“Ngươi lưu lại nhìn xe ngựa cùng mấy cô nương này.” Hoắc Ngạn cự tuyệt, bé nếu có thể đi tìm người thì vừa rồi bọn họ không tất về đây trước. Không cho Vũ Sinh có cơ hội nói chuyện, Hoắc Ngạn liền cùng xa phu bôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nam-the/2243090/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.