“Còn có làm sao?” Hoắc Ngạn truy vấn.“Hắn sờ ngươi?”
Vũ Sinh nghiêng đầu sang một bên không nói lời nào, cam chịu theo như lời Hoắc Ngạn nói.
Đám đui mù kia phúc lớn mạng lớn gặp được Vũ Sinh mới có thể chỉ mất một đôi tay cùng hai phiến môi. Nếu là Hoắc Ngạn y, chặt đứt hai tay, chặt luôn vận mệnh tử chỉ sợ còn đối xử tử tế với bọn họ.
“Hắn sờ ngươi nơi này?” Bàn tay to của Hoắc Ngạn dừng ở thắt lưng Vũ Sinh.
Vũ Sinh không nói chuyện cũng không có động, nhưng Hoắc Ngạn nhờ vào ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu vào mà thấy bé sau khi nghe xong lời y nói, lông mi thật dài khẽ run lên một chút.
Bọn cẩu không biết sống chết! Hoắc Ngạn nghĩ, lần sau nhìn thấy bọn họ nên làm cho bọn họ sống không bằng chết như thế nào, một bên đem đại chưởng lẻn vào bên trong áo lót Vũ Sinh.
“Nơi này thì sao?” Hoắc Ngạn vuốt ve khuôn ngực đơn bạc của Vũ Sinh.
Lông mi Vũ Sinh run rẩy càng lợi hại hơn. Lúc người nọ sờ hắn, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm, nhưng Hoắc Ngạn đối hắn vuốt ve làm cho toàn thân hắn nóng lên, thẹn thùng không thôi.
“Không cần, lão gia!” Vũ Sinh chặn lại tay Hoắc Ngạn cách lớp áo.
“Đừng sợ, ta chỉ là muốn đem dấu vết mà bọn cẩu kia để lại trên người ngươi xử lý mà thôi.” Lưu lại dấu vết của ta! Câu sau Hoắc Ngạn chỉ nghĩ cứ không nói ra.
Vũ Sinh không tiếp tục phản kháng. Hắn là nam tử, vốn không nên có cảm giác khuất nhục sau khi bị người đùa giỡn, nhưng đối với nam nhân trên người, Vũ Sinh luôn có một loại áy náy, cái loại cảm giác này giống như hắn không cẩn thận làm dơ bẩn thứ gì đó thuộc về nam nhân.
Vũ Sinh nhân nhượng đối Hoắc Ngạn mà nói giống như là bãi bỏ lệnh cấm, làm cho y có thể tận tình nhấm nháp thân thể mềm mại y khát vọng đã lâu.
“Hắn cũng bính ngươi nơi này?” Hoắc Ngạn lặng lẽ cởi bỏ phần y phục bên phải xương quai xanh của Vũ Sinh, hạ xuống một cái hôn,“Không sao, ta sẽ ở mỗi một chỗ trên người ngươi lưu lại dấu vết của ta.”
Hoắc Ngạn hôn dần dần xuống phía dưới, một cái khoả nút thắt khác của áo lót cũng bị cởi bỏ, thân hình gầy yếu trắng nõn cứ như vậy hiển lộ ở trước mặt Hoắc Ngạn.
Môi Hoắc Ngạn ở trước ngực Vũ Sinh đảo quanh, sau đó chiếm lĩnh một chỗ nổi lên. Đầu lưỡi linh hoạt khi thì liếm lộng nụ hoa nhỏ hồng nhạt, khi thì qua lại bát lộng……
Ngứa ngáy khó nhịn Vũ Sinh rốt cuộc mở miệng:“Lão gia, hắn, hắn không có, không có bính nơi đó.”
“Phải không? Nơi này của ngươi thật đáng yêu, ta rất thích.” Hoắc Ngạn nói xong còn dùng răng khẽ cắn một chút tiểu thịt dần dần cứng rắn lên kia.
“Ân ~” Vũ Sinh vội vàng che lại miệng vừa thốt ra rên rỉ. Trời ạ! Tại sao hắn có thể phát ra thanh âm đáng xấu hổ như vậy?
“Đừng che, làm cho ta nghe thêm một chút.” Hoắc Ngạn lấy tay khuấy động đoá hoa nhỏ, dụ hống nói.
“Không, không cần.” Vừa rồi rên rỉ đã làm cho Vũ Sinh hận không thể tìm cái hố đem chính mình chôn giấu đi, sao còn dám lên tiếng nữa.
“Không tồi, đã học được làm nũng.” Hoắc Ngạn hôn lên đôi môi vừa phun ra lời yêu kiều, rồi đem lực chú ý quay lại nơi phần ngực trắng noãn.
Da thịt mềm mại trên người bé không giống như đứa nhỏ nông gia nên có, chỉ cần nhẹ nhàng hấp một cái sẽ nở rộ một đoá hồng mai.
Đôi môi thăm dò càng ngày càng xuống phía dưới, không biết khi nào dây lưng tiết khố của Vũ Sinh cũng bị giải khai,“Lão gia, không cần!” Vũ Sinh vội vàng kêu.
“Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi.”
“Cầu ngươi…….”
Hoắc Ngạn phát hiện hai chữ này giống như là định thần chú, mỗi lần chỉ cần tiểu tử kia vừa nói hai chữ này, cho dù dục hoả có bốc tận trời y cũng sẽ không động bé một chút. Không sao, hôm nay xem như có chút tiến triển, ít nhất bé đã chịu cho y hôn môi thân thể hắn, Hoắc Ngạn tự an ủi chính mình.
Hoắc Ngạn đứng lên, đem người ôm về trên giường,“Ngủ một hồi đi, về sau ngươi cũng chỉ có thể ngủ ở bên cạnh ta.” Ở trên trán bé ấn tiếp theo một nụ hôn, Hoắc Ngạn trở về thư phòng.
Lúc Vũ Sinh tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Thấy đệ đệ ở trong chăn nằm úp sấp nhìn hắn, Vũ Sinh hoảng hốt nhớ tới trước kia lúc còn ở nhà.
“Tỉnh rồi tại sao không gọi ta? Ta đi múc nước cho ngươi rửa mặt!” Vũ Sinh đối với đệ đệ ôn nhu cười. Ngồi dậy, Vũ Sinh mới nhớ tới bọn họ đã không còn ở trong ngôi nhà tranh kia nữa. Nơi này là chủ trạch Hoắc gia, phòng ngủ gia chủ, nơi này có nha hoàn tôi tớ thành đàn.
Vũ Sinh phát hiện đệ đệ vẫn không lên tiếng, này không giống với tính cách của nó a! Trước kia Vũ Tiêu chỉ cần nhìn thấy Vũ Sinh tỉnh lại sẽ líu ríu nói không ngừng, kể cho hắn nghe buổi tối nằm mơ thấy cái gì.
“Làm sao vậy?” Vũ Sinh quay đầu xem xét.
Vũ Tiêu một câu cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào nơi cổ Vũ Sinh.
Phát hiện đệ đệ nhìn chính mình, Vũ Sinh theo bản năng sờ sờ mặt cùng bên cổ,“Ta rất bẩn sao?”
Vũ Tiêu lại nhìn trong chốc lát mới lắc đầu,“Ca ca bị ‘sâu’ cắn, không đau sao?” Vũ Tiêu cố ý nhấn mạnh chữ “sâu”.
“Sâu?” Vũ Sinh nghi hoặc nhìn đệ đệ, trời lạnh như thế, sao lại có sâu?“Trong nhà rất sạch sẽ, không có sâu.”
“Nga.” Vũ Tiêu gật đầu, nó đối ca ca làm nũng, tuỳ hứng, nên không phủ định lời ca ca nói. Kỳ thật chuyện tối hôm qua nó đều nhìn thấy, cái con “sâu” cắn thương ca ca chính là người mà ca ca gọi là “lão gia”! Có lẽ ca ca rất sợ hắn, cho nên bị cắn cũng không dám nói, không sao, nó sẽ bảo hộ ca ca.“Ca ca, chúng ta mau rời giường đi, ta đói bụng.” Vũ Tiêu hướng ca ca ngọt ngào cười.
Nhận được ý chỉ của đệ đệ, Vũ Sinh vội vàng đứng dậy thu xếp. Đợi cho đệ đệ ăn uống no đủ, Vũ Sinh mới nghĩ đến một vấn đề thật nghiêm trọng:“Cha cùng nhị nương đâu?”
“Ách,” Con mắt Vũ Tiêu đảo qua một vòng,“Cha cùng nương dọn đến thôn trấn khác rồi. Ta nói nhớ ngươi, muốn đến thăm ngươi, nương liền nhờ người đem ta đi.” Nó làm sao dám nói cho ca ca biết là nó bởi vì nghe nương nói đem ca ca bán đi mới từ trong nhà trốn ra ngoài.
“Vậy tại sao ngươi lại bị Vương lão gia bắt đi?”
“Người nương nhờ là một tên phiến tử, nhận tiền của nương xong liền đem ta vào trong thành bán đi.” Vũ Tiêu thuận miệng kể khổ,“Ca ca, bọn họ đều là người xấu, không cho ta ăn cơm còn đánh ta.” Nếu tiếp tục bị hỏi sớm hay muộn gì cũng lộ, Vũ Tiêu thông minh dời đi lực chú ý của ca ca.
“Đều là ca ca không tốt, hại ngươi chịu khổ!” Vũ Sinh khổ sở cúi đầu.
“Mới không phải lỗi của ca ca! Đều là do bọn người rất xấu kia thôi!” Vũ Tiêu bổ nhào vào trong lòng ca ca an ủi,“Ca ca, chúng ta không bao giờ xa nhau nữa được không? Suốt mấy tháng qua ta rất nhớ ngươi!”
“Ca ca cũng nhớ ngươi! Nhưng cha cùng nhị nương làm sao bây giờ?”
“Lúc ta đi có nói qua với bọn họ, bọn họ cũng tán thành.” Vũ Tiêu lại tự biên tự diễn, chỉ cần có thể cùng ca ca một chỗ là tốt rồi.
“Này……” Vũ Sinh do dự. Hắn ở Hoắc gia thân phận đáng xấu hổ, tuy nói là chủ mẫu nhưng dù sao cũng là một nam nhân, bên ngoài những loại lời khó nghe chỉ mới tạm thời lắng xuống, hắn không thể cho đệ đệ chịu vũ nhục cùng với hắn!
“Ca ca, ngươi không cần ta?” Vũ Tiêu đỏ hốc mắt.
“Không phải, đương nhiên không phải, ca ca sao lại không cần Tiêu nhi chứ,” Thấy đệ đệ sắp khóc, Vũ Sinh đều quên hết lo lắng,“Ta đi cầu lão gia, làm cho hắn lưu ngươi lại.”
Lại là tên lão gia kia! Người nọ khẳng định thường thường khi dễ ca ca, mới làm cho ca ca ngay cả lưu lại nó cũng không dám. Nó nhất định phải thay ca ca báo thù, nhưng làm như thế nào mới hảo đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]