Vũ Tiêu rời đi khi nào Vũ Sinh không biết, khi hắn từ trong thất hồn tỉnh lại thì bốn phía đã là một mảnh hắc ám.
“Vì sao không thắp đèn?” Trong bóng đêm truyền đến thanh âm không khỏi hờn giận của Hoắc Ngạn.
“Lão gia.” Phản xạ có điều kiện Vũ Sinh cúi đầu kính cẩn kêu, khi ngẩng đầu thì trong phòng đã một mảnh sáng ngời.
“Ngươi cái dạng này là cho ai xem? Ngươi không phải vẫn muốn rời đi ta sao?” Nói “rời đi” Hoắc Ngạn có chút nghiến răng nghiến lợi, vì sao y khắc chế lâu như vậy, làm nhiều như vậy, thế nhưng người trước mắt lại có thể làm như không thấy?
Vũ Sinh trực giác lắc đầu, hắn không nghĩ rời đi!
Đem ý tưởng trong đáy lòng Vũ Sinh trở thành có lệ,“Mặc kệ ngươi cỡ nào muốn rời đi, ta cũng sẽ không thả ngươi đi! Nghe được không?” Hoắc Ngạn kích động đi đến trước mặt Vũ Sinh, bắt lấy hai vai hắn, chậm rãi nói từng chữ một:“Ta – không – cho – phép – ngươi – rời – khỏi – ta!”
Lúc vừa mới từ thư phòng đi ra, nhìn thấy ánh mắt oán hận của Vũ Tiêu, nghe nó nói ca ca muốn dẫn nó rời đi, trong lòng Hoắc Ngạn không biết xẹt qua một tia khác thường là gì, y chỉ biết là muốn lập tức nhìn thấy Vũ Sinh, nghe chính miệng người này cam đoan. Bước nhanh đi vào Trúc Hiên, Hoắc Ngạn không dự đoán được y lại nhìn thấy một mảnh hắc ám trong gian phòng. Đã đến chậm rồi sao? Không, sẽ không. Vũ Sinh sẽ không bỏ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nam-the/2243067/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.