Vũ Sinh không nghĩ tới có thể dễ dàng rời đi nơi mà lúc trước làm như thế nào cũng trốn không thoát như vậy, nơi ấy, hắn từng cho rằng đó là chiếc lồng giam giữ chính mình suốt đời.
“Ca ca, chúng ta đi chỗ nào?” Cho dù là ban đêm, Vũ Tiêu vẫn có thể nhìn thấy trong mắt Vũ Sinh là tiếc nuối cùng lưu luyến.
“Ta, ta không biết.” Chỉ thầm nghĩ mau mau rời đi không có tính toán gì, thậm chí ngay cả đến nơi nào đều không có chuẩn bị.
“Trời chưa sáng là chưa thể ra thành, không bằng chúng ta tìm một chỗ sưởi ấm trước đi, ban đêm hảo lạnh.” Như là để chứng minh lời nói của mình, Vũ Tiêu còn đánh cái rùng mình.
“Lạnh không? Chúng ta đi khách điếm đi?” Vũ Sinh ôm chặt đệ đệ, có chút áy náy nói. Nếu không phải hắn, đệ đệ sẽ không rời đi cha mẹ, lại càng không tại nơi này chịu lạnh.
Quả thật không quản gia không biết củi gạo quý! Vũ Tiêu lắc đầu, lời nói của ca ca làm cho nó nhớ tới những ngày vừa mới lén ra ngoài, cũng là đơn thuần cái gì cũng không hiểu như vậy. Ca ca trước kia chỉ là làm việc vặt trong nhà cũng rất ít đi mua vật dụng, gả vào Hoắc gia lại áo cơm không thiếu, nào biết đâu rằng ở một đêm khách điếm phải tiêu tốn bao nhiêu bạc a!
“Ca ca, hay là thôi đi, nơi này mọi người đều nhận được ngươi, mà khách điếm lại người đến người đi, nếu vào đó bị người nhìn thấy…….“Vũ Tiêu cố ý bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nam-the/2243057/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.