Chương trước
Chương sau
Vũ Sinh không nghĩ tới có thể dễ dàng rời đi nơi mà lúc trước làm như thế nào cũng trốn không thoát như vậy, nơi ấy, hắn từng cho rằng đó là chiếc lồng giam giữ chính mình suốt đời.

“Ca ca, chúng ta đi chỗ nào?” Cho dù là ban đêm, Vũ Tiêu vẫn có thể nhìn thấy trong mắt Vũ Sinh là tiếc nuối cùng lưu luyến.

“Ta, ta không biết.” Chỉ thầm nghĩ mau mau rời đi không có tính toán gì, thậm chí ngay cả đến nơi nào đều không có chuẩn bị.

“Trời chưa sáng là chưa thể ra thành, không bằng chúng ta tìm một chỗ sưởi ấm trước đi, ban đêm hảo lạnh.” Như là để chứng minh lời nói của mình, Vũ Tiêu còn đánh cái rùng mình.

“Lạnh không? Chúng ta đi khách điếm đi?” Vũ Sinh ôm chặt đệ đệ, có chút áy náy nói. Nếu không phải hắn, đệ đệ sẽ không rời đi cha mẹ, lại càng không tại nơi này chịu lạnh.

Quả thật không quản gia không biết củi gạo quý! Vũ Tiêu lắc đầu, lời nói của ca ca làm cho nó nhớ tới những ngày vừa mới lén ra ngoài, cũng là đơn thuần cái gì cũng không hiểu như vậy. Ca ca trước kia chỉ là làm việc vặt trong nhà cũng rất ít đi mua vật dụng, gả vào Hoắc gia lại áo cơm không thiếu, nào biết đâu rằng ở một đêm khách điếm phải tiêu tốn bao nhiêu bạc a!

“Ca ca, hay là thôi đi, nơi này mọi người đều nhận được ngươi, mà khách điếm lại người đến người đi, nếu vào đó bị người nhìn thấy…….“Vũ Tiêu cố ý bỏ lửng câu nói.

Vũ Sinh khó xử nhìn đệ đệ, thế thì nên làm thế nào cho phải?“Nếu không chúng ta đến trong miếu tá túc một đêm đi?”

Bởi vì người đương thời tin phật, bái phật, lễ Phật, dân gian tôn trọng Phật giáo không khí rầm rộ, cho dù là ở trong thành cũng thường thường có thể nhìn thấy thiền viện miếu nhỏ, môn quy không quá lớn, số lượng cũng không thiếu.

“Ân, ta nghe ca ca.” Kỳ thật vừa rồi Vũ Tiêu cũng muốn nói đến trong miếu tá túc, nếu ca ca nói, nó liền lập tức biểu hiện ra bộ dáng nhu thuận nghe lời.

Vũ Sinh đề nghị đến trong miếu tá túc là vì ngoại trừ khách điếm ra hắn cũng chỉ nghĩ đến nơi mà lữ khách thường hay dừng chân. Mà Vũ Tiêu lựa chọn chùa miếu bởi vì người xuất gia sẽ không hướng Hoắc Ngạn mật báo, cũng sẽ không giống thế nhân bình thường khinh khi bọn họ, ca ca bởi vì thân phận xấu hổ bị không ít uỷ khuất nó là biết đến. Nhưng việc tối trọng yếu là bọn họ không cần tốn tiền! Về phần tiền nhang đèn, ý tứ một chút thì tốt rồi!

Tá túc thật thuận lợi. Vũ Sinh bộ dáng yếu đuối hơn nữa Vũ Tiêu điềm đạm đáng yêu nói một câu “Sư phụ, ta hảo lạnh!” Tiểu hoà thượng ra mở cửa liền cho bọn họ đi vào trong miếu.

Bởi vì miếu thật sự quá nhỏ, không có bao nhiêu phòng dư, huynh đệ hai người liền cùng tiểu hoà thượng ra mở cửa ở cùng một cái tháp. Vũ Tiêu dù sao cũng là tiểu hài tử, gây sức ép gần một ngày một đêm đã sớm buồn ngủ, bởi vậy vừa đặt xuống gối đầu liền vù vù ngủ. Chỉ lưu lại một mình Vũ Sinh nhìn màn ngẩn người.

“Ca ca ngủ không quen sao?” Vũ Tiêu giống như nói mê hỏi.

Nhìn thấy đệ đệ rõ ràng đã mở mắt không ra còn cố nói chuyện, Vũ Sinh mỉm cười một chút,“Không, chỉ là ngủ không được. Ngươi mau ngủ đi.” Nói xong Vũ Sinh trấn an vỗ về đệ đệ.

Tại sao lại ngủ không quen chứ? Trước kia lúc ở nhà cũng chỉ có thể ngả ra đất nghỉ, vừa lạnh vừa ê ẩm cả người. So với hiện tại, thế này đã thật thư thái. Nếu muốn nói ngủ không quen, kia cũng là lúc ở Hoắc gia đi? Cái giường vừa rộng lại vừa mềm mại, nơi hoàng đế ngủ bất quá cũng như thế đi?

Cũng là ở nơi đó, Hoắc Ngạn lần đầu tiên muốn hắn. Buồn cười ngay lúc đó hắn không cho rằng đó là chu công chi lễ, kỳ thật đến bây giờ Vũ Sinh cũng không cho rằng hoan ái giữa hắn cùng Hoắc Ngạn lúc đó chính là chu công chi lễ. Trong quan niệm của Vũ Sinh, chỉ có vợ chồng yêu nhau mới là chu công chi lễ, còn hắn không khác gì giống như động vật giao phối. Hắn cùng với Hoắc Ngạn lần đầu tiên có thể xưng là trừng phạt, lần thứ hai miễn cưỡng gọi là giao phối đi.

Nghĩ đến đây, Vũ Sinh không thể không nhớ lại vài canh giờ trước hắn còn ở trong lòng Hoắc Ngạn, hắn còn cự tuyệt Hoắc Ngạn cầu hoan…… Nam nhân kia không phải đã tìm được thê tử hợp ý rồi sao? Vì sao còn muốn đối hắn làm loại sự tình ấy? Hiện tại hẳn là y đang ở nơi của tân thê tử đi?

Vũ Sinh không biết vì sao chỉ cần nghĩ đến Hoắc Ngạn ở trong phòng tân tức phụ qua đêm, tim hắn lại ê ẩm đau. Đúng là hắn đã đem Hoắc Ngạn trở thành người nhà, nhưng sẽ có người nhà bởi vì không cùng nhau ngủ mà trong lòng không thoải mái sao? Trước kia hắn cùng đệ đệ cũng không ngủ cùng nhau a, nhưng hắn lại không có loại cảm giác này. Chẳng lẽ Hoắc Ngạn ở trong lòng hắn đã trọng yếu hơn so với đệ đệ?

Vũ Sinh một lần lại một lần tự hỏi vấn đề này thẳng đến hừng đông……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.