Xuân tiêu nhất khắc thiên kim (một khắc đêm xuân đáng nghìn vàng),Trác Anh giống như vì chứng minh cho thành ngữ này nên thẳng đến hừng đông mới từ trong cơ thể ta lui ra ngoài. Lui ra ngoài rồi gã cũng không an phận, mà là gắt gao đem ta ôm vào trong lòng.
Lúc này ta đã vô lực giãy giụa, mà cho dù có khí lực ta cũng sẽ không giãy giụa, bởi vì ôm ấp này quá ấm áp, quá an toàn. Nơi này là quy túc cả đời của ta! Khi hừng đông ta mỉm cười như mộng.
“Ân ~” Cảm giác nơi mẫn cảm trên người bị người vỗ về chơi đùa, từng đợt khô nóng làm cho ta không thể không mở mắt ra.
“Tỉnh?” Một giọng nam hơi khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu ta.
Trước mắt là vòm ngực mạch sắc, hai thân thể trần trụi dây dưa làm cho ta nhớ tới Trác Anh tối hôm qua nhiệt tình. Hai gò má nóng lên cho đến khi vùi vào trong lòng Trác Anh mới cảm giác nhiều.
“Thẹn thùng? Ngẩng đầu lên làm cho vi phu hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của ngươi nào.” Lúc này Trác Anh cực kỳ giống vô lại đầu đường.
“Không cần!” Ta đem mặt vùi vào càng sâu.
“Không cần?” Trác Anh ngồi bật dậy ngăn chặn ta, cười nói,“ Không thể không cần được nha, đó là quyền lợi của vi phu!” Nói xong gã liền miết lấy môi của ta không ngừng mút vào.
Vừa hôn chấm dứt, không đợi Trác Anh trở về chỗ cũ,“Ục……”
“Đói bụng?” Trác Anh cười ra tiếng, mà ta xấu hổ đến đem mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nam-the/2242937/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.