Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)
Ánh đèn đường màu da cam ở không xa phía trước, dịu dàng trải xuống mặt đất.
Cố Tử Thanh đưa cô về đế cửa nhà, xuống xe đốt một điếu thuốc lá. Thân hình anh thon dài cao thẳng, anh trầm ổn hơn, sự sắc sảo giử hai hàng lông mày không hề giảm đi chút nào, chỉ nhìn qua một chút, sẽ không có cách nào dời tầm mắt khỏi anh.
"Cảm ơn." Mai Lạc cúi đầu. Năm năm trước, cô đã xuất hiện trong tầm mắt anh, từ từ tiến về phía anh. Mà bây giờ, cô trở nên nhát gan, không còn là Lạc Lạc từng theo đuổi anh nữa rồi.
"Hai chữ này không có giá trị ở chỗ của tôi." Khuôn mặt anh tuấn của anh vẫn không chút biến hoá.
"Xin lỗi." Mai Lạc đối mặt với anh, không biết nên nói gì.
"Mai Lạc, sao hả? Bây giờ em đang giả vờ đáng thương? Hay là giả vờ yếu ớt." Trong ánh mắt Cố Tử Thanh lộ ra vẻ không vui.
"Em không có." Cô vô lực nói ra ba chữ này.
"Em không có, không phải em rất thích đuổi theo tôi sao? Vậy sao lúc trước không đuổi theo tôi đến nước Mỹ, sao lại sang nước Anh một mình, giống như hoàn toàn biến mất, ai cũng không thể liên lạc với em." Cố Tử Thanh giận dự dập tàn thuốc, nhìn bộ dáng yếu đuối của cô, có chút không khống chế được mà hét lên.
"Bởi vì em mệt mỏi." Giọng nói của Mai Lạc có chút run rẩy, Cố Tử Thanh như vậy khiến cô có chút sợ hãi.
"Được, Mai Lạc, em thật độc ác." Cố Tử Thanh cười, năm năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-man-xanh-rung/68690/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.