Không biết ngủ bao lâu, Tấn Phàm mở mắt ra.
Thân thể vẫn là đau, hắn bị một người ôm chặt vào trong ngực, hượng vị quen thuộc xông vào mũi, Duật một mực ôm lấy hắn.
Trong lòng lướt qua một dòng nước ấm, một loại hạnh phúc nói không nên lời nổi lên, thật ngọt ngào, hắn giật giật.
Phát hiện người trong lòng tỉnh, Duật khẩn trương hỏi,”Thế nào? Còn rất đau không?”
Tấn Phàm lắc lắc đầu,”Ta tốt hơn nhiều rồi, đứa nhỏn đâu? Ta muốn xem bọn hắn.”
“Bọn nó ở cách vách, ta gọi người đem bọn nó ôm đến”
Hai đứa nhỏ rất được ôm đến, hai nam hài, cơ hồ bộ dạng giống nhau như đúc, xem bộ dạng bọn hắn hiện tại, khẳng định sau khi chúng nó lớn lên sẽ được rất nhiều người yêu thích.
“Cám ơn ngươi, bảo bối.” Duật ôm chặt âu yếm hắn.
Tấn Phàm cười cười,”Không nghĩ tới sinh đứa nhỏ lại đau như vậy, nhưng bây giờ nhịn bọn họ liền cảm thấy thật đáng giá.”
“Vất vả ngươi, ta không bao giờ …. Nữa bắt ngươi phải sinh đứa nhỏ.” Nhìn đến Tấn Phàm là phi thường đau đớn, hắn trong lòng đau đớn so vs ai khác càng mãnh liệt,”Chờ ngươi thân thể hảo, chúng ta đi Hà Lan kết hôn?” [ ăn cơm trước kẽn o_O”]
“Hảo.” Tấn Phàm gật gật đầu, hắn nhận ta hắn đã yêu Duật mất rồi, cũng không phải vì nguy cơ tiền bạc của công ty, mà là chân chính thật lòng yêu y.
Duật cúi đầu, thâm tình hôn lên môi hắn,”Ta yêu ngươi, bảo bối.”
“Ta………. Ta cũng vậy.” Hắn thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-lao-ba/2068807/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.