Chương trước
Chương sau
Lục Tây Lăng nhìn người đang mỉm cười dưới ánh đèn, trầm ngâm một lát rồi mới hắng giọng hỏi: “Suy nghĩ kĩ chưa?”

Hạ Úc Thanh vuốt hộp nhẫn bằng nhung trong tay, hơi đổ mồ hôi, “…Chỉ là, em đang nghĩ…”

Lục Tây Lăng nhíu mày, “Không đồng ý mà em còn chạy ra đây làm gì?”

“Em…”

“Giờ em trả đồ lại chỗ cũ, coi như chưa thấy gì cả.”

“Em không muốn!”, Hạ Úc Thanh phì cười, chạy tới như một cơn gió, lao vào lòng anh.

Lục Tây Lăng ôm cô, nỗi lòng như được giải tỏa , “Vậy thì là đồng ý rồi?”

“…Nhưng mà em mới tốt nghiệp, em vẫn muốn học tiếp, chắc là em không thể ngay lập tức…cưới anh được.”

“Kệ.”, Lục Tây Lăng siết chặt tay, “Đồng ý rồi tính sau.”

[2] Mùa hè là…

Chuyến du lịch tốt nghiệp đương nhiên là phải đi biển rồi!

Đây là đề nghị của Lục Sênh.

Lục Tây Lăng đã lên kế hoạch dẫn Hạ Úc Thanh đi một chuyến du lịch chỉ có hai người, cuối cùng chẳng hiểu vì sao, Lục Sênh lại đưa Châu Tiềm đến chặn đường.

Lục Tây Lăng không thích đưa Lục Sênh đi chơi, cô em gái này của anh lần nào lên đường cũng làm như công chúa đi hòa thân ở phương xa, đồ đạc mang đi không phải là hành lý, mà giống một xe của hồi môn hơn.

Đến giờ anh vẫn còn nhớ chuyện hồi Lục Sênh tốt nghiệp.

Dạo phải làm khóa luận tốt nghiệp, Lục Sênh ốm lay lắt, đến khi bảo vệ khóa luận xong thì gầy rộc hẳn đi. Cô nàng cầu xin anh dẫn đi chơi, bộ dạng đáng thương như vậy khiến anh hiếm thấy một lần động lòng thương, đồng ý ngay lập tức. Sau đó, khi anh phải đứng trước băng chuyền hành lý ở vô số sân bay, từng lượt từng lượt dỡ bốn kiện hành lý của cô nàng xuống, thì trong lòng chỉ còn lại cảm giác chẳng buồn quan tâm đến tình thân nữa.

May mà giờ có Châu Tiềm cho Lục Sênh thoải mái sai bảo.

Giữa mùa hè đi ra đảo chơi không phải là lựa chọn sáng suốt, ít ra thì Lục Tây Lăng cảm thấy thế.

Con người anh vốn lắm tật xấu, mà sợ nóng là một trong số đó.

Nhưng không ngăn nổi sự háo hức của Hạ Úc Thanh, vừa có thời gian rảnh là bắt đầu bàn với Lục Sênh xem nên mua kiểu váy gì, mũ cói với áo tắm như thế nào.

Lục Tây Lăng phải hoãn lại rất nhiều lịch xã giao, phần lớn công việc giao cho trợ lý giải quyết hộ, cố gắng bớt ra được năm ngày.

Đương nhiên Lục Sênhh phải trêu chọc anh, rằng một người cuồng công việc đến đâu đi chăng nữa thì cũng có ngày khó qua được ải mĩ nhân.

Họ đến đảo, ngày hôm sau thì thuê một chiếc xe thể thao mui trần đi hóng gió trên con đường ven biển, buổi tối lại đến chợ hải sản, tự chọn mẻ hải sản tươi ngon rồi gửi cho ông chủ nhà hàng chế biến hộ.

Ngày hôm sau thì đi dạo phố và đến chơi tại công viên hải dương.

Ngày hôm sau nữa, Lục Sênh muốn chơi mấy trò trên nước.

Hôm nay Lục Tây Lăng lại không thể đi cùng được, vì buổi chiều có một cuộc họp trực tuyến quan trọng.

Anh bảo Hạ Úc Thanh đi chơi cùng Lục Sênh, còn dặn dò Lục Sênh chăm sóc cô thay anh.

Lục Sênh cười hì hì, “Đảm bảo sẽ đưa chị dâu về không chút sứt mẻ.”

Sau khi ba người họ đi, Lục Tây Lăng gọi nhân viên phục vụ mang cà phê đá đến, rồi mở máy tính, chuẩn bị vào phòng họp video.

Lúc này bỗng có tiếng gõ cửa.

Lục Tây Lăng đứng dậy ra mở cửa, bên ngoài lại là Hạ Úc Thanh.

“Quên cái gì à?”

Hạ Úc Thanh chen vào phòng, “Em không đi nữa.”, tiếng cười của cô trong veo mát lành như dưa hấu ướp lạnh.

“Sao thế?”

“Muốn ở đây với anh hơn.”

Lục Tây Lăng cười véo má cô, “Lát nữa anh còn phải họp.”

“Em biết, em sẽ không quấy rầy anh.”

Hạ Úc Thanh bỏ mũ và ba lô xuống, vào mở tủ lạnh lấy một chai nước mát.

Lục Tây Lăng vào phòng họp, còn quay đầu lại nói với cô, “Anh bắt đầu đây.”

Hạ Úc Thanh gật đầu.

Cuộc họp bắt đầu, trong lúc người phụ trách các bộ phận báo cáo, Lục Tây Lăng vẫn liếc sang phía Hạ Úc Thanh.

Cô đang dựa vào sofa đọc sách, dây áo một bên vai tuột xuống, cô vô thức đưa tay kéo lên.

Nghe báo cáo xong, Lục Tây Lăng mở micro đánh giá hai câu.



Lại nhìn sang Hạ Úc Thanh, hình như cô đang nóng, mái tóc dài được tóm gọn trong tay, để lộ ra cả mảng da thịt từ cổ đến bả vai.

“Thanh Thanh.”, Lục Tây Lăng bỏ một bên tai nghe xuống.

“Dạ?”, Hạ Úc Thanh quay đầu nhìn sang.

“Anh gọi kem cho em nhé?”

“Ok!”

“Thế không cảm ơn anh à?”

“Cảm ơn chú Lục!”, Hạ Úc Thanh cố ý gọi như vậy.

Phòng họp video đột nhiên im bặt.

Lục Tây Lăng liếc về màn hình.

Chưa tắt micro.

Anh bình tĩnh hỏi: “Nói đến đâu rồi? Tiếp tục.”, dứt lời liền ấn nút tắt.

Hạ Úc Thanh ngồi bên kia sững người mất hai giây, tới khi hiểu ra thì hai tai đã đỏ bừng,

Lục Tây Lăng khẽ bật cười, “Xem như thanh danh bị em hủy hết cả rồi.”

“…Cái này sao lại trách em được. Tại anh không cẩn thận đấy chứ. Với lại anh có thể giải thích mà.”

“Anh giải thích thế nào?”

“Anh có thể nói là anh đang trông trẻ con.”, Hạ Úc Thanh nghiêm túc nói.

“Ừm. Em cảm thấy chưa lấy vợ đã có con, thì đỡ mất thanh danh hơn à?”

“…”

Cuộc họp diễn ra rất lâu.

Sau khi kết thúc, Lục Tây Lăng tháo tai nghe, gập laptop lại rồi đi đến cạnh sofa, đánh thức Hạ Úc Thanh dậy.

Hạ Úc Thanh mở mắt, lim rim nhìn anh, một bên má còn hằn dấu đỏ do ép vào mặt ghế sofa.

Lục Tây Lăng ôm cô dậy, “Đi bơi không?”

“Em không biết bơi.”

“Bể không sâu. Anh cũng có thể dạy em.”

Hạ Úc Thanh gật đầu, “Thế thì… để em đi thay áo tắm.”

Lúc mở vali ra, Hạ Úc Thanh trộm liếc Lục Tây Lăng, cố hết sức tỏ ra tự nhiên như không có chuyện gì.

Cô cầm cái túi đựng áo tắm lên, đi vào phòng tắm.

Lục Tây Lăng hỏi cô: “Đi đâu đấy?”

“…Thay quần áo.”

“Lại còn phải vào phòng tắm thay?”

Vì nghe ra ý trêu chọc trong lời anh nói, cô lập tức đóng sầm cửa lại.

Thay xong, Hạ Úc Thanh soi gương trước sau mãi một lúc lâu rồi mới mở cửa.

Lục Tây Lăng đã thay đồ xong, quần bơi đen, áo sơ mi ngắn tay màu lam nhạt. Anh đang cài cúc áo, quay đầu nhìn thoáng qua.

Hạ Úc Thanh mặc một bộ đồ tắm hai mảnh, thân trên là áo hai dây, phần dưới trông giống váy ngắn. Kiểu dáng vô cùng bảo thủ, nói chung, chỉ dựa vào chất liệu mới khiến người ta nhìn ra đây là áo tắm.

Lục Tây Lăng nhận ra vẻ bối rối của cô, anh cười, “Tự em chọn à?”

“…Ừm.”

Lục Tây Lăng không đưa ra bình phẩm gì, anh lấy kính râm cắm vào túi áo trước ngực, còn nhắc cô bôi thêm kem chống nắng kẻo cháy da.

Hạ Úc Thanh lấy ra chai chống nắng dạng xịt, phun đều một lần khắp những vùng da hở, chỉ còn lại phần khuỷu tay.

Cô đưa cái chai cho Lục Tây Lăng, “Hộ em.”

Chuẩn bị xong xuôi tất cả rồi xuống lầu.

Họ ở một căn riêng biệt trong khách sạn, tầng dưới có bể bơi, tầm nhìn cao, phía xa là biển và những gốc dừa đón gió.

Lục Tây Lăng đứng cạnh bể bơi, đưa tay về phía Hạ Úc Thanh.



Hạ Úc Thanh lắc đầu, “Để em quan sát trước đã.”

Lục Tây Lăng đeo kính râm lên cho cô, rồi cởi áo sơ mi, ném lên cái ghế tắm nắng, sau đó nhảy xuống nước.

Bể bơi xanh ngắt, anh bơi nhẹ nhàng như cá lặn.

Hạ Úc Thanh nhìn một lát rồi mới búi gọn tóc lại, tháo kính râm, ngồi xuống thành bể bơi, thò một chân xuống thử nhiệt độ nước.

Mặt bể bơi phơi dưới nắng hè, hơi nóng.

Lục Tây Lăng bơi tới, giơ tay lên lau nước trên mặt rồi đưa hai tay nhấc eo cô, “Xuống nhé?”

Cô nhảy xuống, cứ tưởng sẽ chìm nghỉm xuống đáy, nhưng lực đẩy của nước và cánh tay Lục Tây Lăng đã nâng cô lên. Song, ngay khi Lục Tây Lăng buông lỏng tay, cô liền có cảm giác như mình sắp chìm xuống, cuống quýt ôm vai anh.

Lục Tây Lăng cười tóm lấy hai cánh tay cô, anh bảo cô đừng sợ, thử quẫy hai chân, cảm nhận sức nổi trước. Cô quẫy mấy lần, thấy cơ thể chậm rãi nổi lên thì lấy làm vui sướng.

Lục Tây Lăng chầm chậm buông tay ra, cô vùng vẫy loạn xạ, hai chân cũng dần mất đi quy luật, ngay lập tức cảm thấy cơ thể nặng như quả cân.

Cô hoảng hốt ôm chầm lấy Lục Tây Lăng đang định lùi ra xa, gọi bậy bạ cả tên cả “chú Lục”.

“Nước sâu có mét rưỡi thôi, không sao.”

Cô lắc đầu, “…Anh không hiểu được nỗi sợ của người không biết bơi đâu!”

Lục Tây Lăng cười, ôm cô bơi đến khu nước một mét, để cô giẫm cả hai chân xuống.

Hạ Úc Thanh loạng choạng một lúc mới đứng vững được, nhưng vẫn ôm Lục Tây Lăng không dời tay.

“Đưa em lên bờ vậy nhé?”

Hạ Úc Thanh lắc đầu, “Em nghiêm túc muốn học mà, chỉ tại hơi sợ thôi.”

“Em buông tay trước đi đã, anh dạy em cách nín thở dưới nước trước.”

“…Em sợ trượt chân.”

“Không đâu… Thanh Thanh, thả lỏng ra, em ôm chặt quá.”, Lục Tây Lăng cúi đầu, thấp giọng cười, anh sắp cứng rồi đây này.

“…”, Hạ Úc Thanh lập tức buông tay.

“Thầy giáo” đương nhiên phải thu “học phí”. Lên khỏi bể bơi, về phòng tắm vòi hoa sen. Hạ Úc Thanh để nguyên mái tóc ướt, nằm sấp trên sofa, khuỷu tay chống lên tay vịn ghế.

Mồ hôi lấm tấm, dính lên mặt ghế sofa bằng da thuộc.

Rặng dừa bên ngoài như ngậm lấy vầng mặt trời, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, lùa qua khe rèm lọt vào phòng, rọi xuống mặt sàn thứ ánh sáng ấm áp như những tia lấp lánh trên đầu con sóng biển.

Lục Tây Lăng nắm lấy mái tóc ướt rượt của cô, xoay mặt cô lại, trao một nụ hôn cuồng si.

Thay quần áo sạch, hai người xuống lầu, xuyên qua đoạn đường dành cho người đi bộ để tới bờ biển.

Lục Tây Lăng mặc áo sơ mi trắng dáng rộng và quần dài màu nâu nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái như làn gió biển.

Hạ Úc Thanh đi chân trần, giẫm xuống mặt cát, đi một đoạn xa rồi ngồi xuống, viết lên cát ba chữ “LXL”, lại vẽ thêm một trái tim ở phía sau, nhưng cảm thấy ấu trĩ nên vội giơ chân xóa bỏ. Cô vẫy tay với Lục Tây Lăng, ra hiệu cho anh đi nhanh lên một chút.

Hai ngày còn lại không đủ để Hạ Úc Thanh học bơi.

Sau khi về Nam Thành, có một buổi tối, Lục Tây Lăng vừa từ công ty về thì Hạ Úc Thanh đã kể với anh chuyện mình đến trung tâm thể thao của chung cư tìm hiểu, đang định đăng ký một khóa học bơi, tranh thủ giờ vẫn còn trí nhớ cơ bắp[1].

[1] Trí nhớ cơ bắp là khả năng não bộ ghi nhớ cách thực hiện một chuyển động vật lý bằng cách lặp lại thường xuyên các động tác.

Lục Tây Lăng hỏi: “Huấn luyện viên nam hay nữ?”

“Nam.”

“Không được.”

Có lẽ vì ngay từ đầu đã dùng thân phận trưởng bối, nên Lục Tây Lăng luôn bất giác đóng vai trò là người dẫn dắt, ngoài việc đó ra, thì còn xuất phát từ sự chiếm hữu trên cương vị người yêu. Điều này khiến anh thường xuyên phải tự nhắc nhở mình, rằng không được can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cô, cô cần có những trải nghiệm cho riêng mình.

Nhưng hôm nay, khó có một lần anh cương quyết đến vậy.

“Nhưng mà em không muốn bỏ dở giữa chừng.”

“Anh dạy em tiếp.”

“Dạo này anh đang bận, em không muốn làm phiền anh…”

“Không bận.”

Khoảng hai ba tuần sau đó, ngày nào Lục Tây Lăng cũng bớt ra một ít thời gian dù có bận đến đâu đi nữa, đích thân dạy Hạ Úc Thanh đến khi “tốt nghiệp” thì thôi.

Mùa hè này, Hạ Úc Thanh tạm biệt bạn đại học, thu hoạch được một anh chồng tương lai, học được một kỹ năng mới.

Nếu hỏi cô, mùa hè là gì? Cô sẽ nói, là tiếng cười, trầm lặng và nước mắt, là bộ đồ cử nhân, rượu bia ướp lạnh, vô số ảnh chụp, là một chiếc nhẫn, tấm thiệp, và một vườn hoa trống không.

Còn Lục Tây Lăng sẽ nói, là Thanh Thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.