Tin nhắn có để lại số điện thoại, Hạ Úc Thanh cố kiềm chế nỗi kích động muốn gọi ngay lập tức, lẳng lặng lưu số lại.
Chị đồng nghiệp không khỏi tò mò phải hỏi thêm một câu, “Tiểu Hạ, người này nói thật không vậy?”
Hạ Úc Thanh thấp thỏm “vâng” một tiếng, “Cũng không biết nữa, chắc là thế, em phải xác nhận với dì ấy đã.”
“Có cần trả lời tin nhắn không?”
“Không cần đâu, em… để em tự gọi điện thoại xác nhận với dì ấy.”
Trở về chỗ ngồi, Hạ Úc Thanh nhập số điện thoại vào khung tìm kiếm, quả thật là số ở Quảng Thành.
Cô bấm dãy số điện thoại bàn, từng số từng số một, nhưng ngón tay cứ lừng khừng mãi không ấn nút gọi.
Gần quê lòng xao xuyến, không dám hỏi người qua[1], có lẽ là như vậy.
[1] Trích bài thơ “Độ Hán Giang” của Lý Tần, ý là một người đã xa quê lâu năm, nay gần về tới quê thì lại lo lắng bồi hồi.
“Hạ Úc Thanh! Vào họp thôi! Còn ngồi ngây ra đấy làm gì!”
“…Đây ạ!”, Hạ Úc Thanh hoàn hồn, lấy sổ và bút, đi về phía thầy Thẩm.
Trong lúc họp, Hạ Úc Thanh không phút nào yên lòng, trong đầu chỉ toàn là cái tên “Dư Ngọc Lan”.
Cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc, đến giờ cơm tối.
Hạ Úc Thanh không có khẩu vị, tối nay lại không có lịch tăng ca, nên định sẽ về trước rồi kể với Lục Tây Lăng về chuyện này.
Cô vừa thu dọn đồ đạc xong, thì chủ nhiệm Lưu – chủ nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoang-tuoc/2665997/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.