Một người đi từ trong bếp ra, mặc một bộ đồ cotton nhạt màu, trên vai khoác hờ một chiếc áo khoác.
Chắc hẳn đây là “bà” mà Lục Sênh gọi, nhưng gương mặt hiền dịu nhác trông rất trẻ, dường như còn chưa đến sáu mươi.
Hạ Úc Thanh cười chào, “Cháu chào bà ạ.”
Lục Sênh đứng bên cạnh bật cười khúc khích.
Hạ Úc Thanh ngây người.
Lục Sênh vội nói: “Không có gì, không có gì.”
Bà nội Lục biết con nhóc này tại sao lại cười, thật ra Hạ Úc Thanh không bị nặng giọng địa phương, chỉ hơi không phân biệt được “l” và “n”, dường như không nói được chuẩn âm “n”, “nainai” đọc thành “lailai”.
Bà nội Lục trừng mắt liếc Lục Sênh một cái, rồi bước hai bước đến trước mặt Hạ Úc Thanh, nhìn một lượt từ đầu đến chân, cười tủm tỉm, “Thoạt nhìn có vẻ hoạt bát đấy, nhưng mà gầy quá.”, bà nắm lấy cổ tay Hạ Úc Thanh bóp bóp, “Chẳng có tí thịt nào.”
Bàn tay bà vô cùng ấm áp, làm Hạ Úc Thanh cảm thấy trong lòng cũng ấm theo, cô cười bảo: “Sau này cháu sẽ ăn uống tử tế ạ.”
“Lại đây ngồi đi, còn hai món nữa, sắp được ăn rồi.”, bà nội Lục vỗ vỗ lên mu bàn tay Hạ Úc Thanh.
Phòng khách rộng rãi, có một bộ sofa kiểu Trung, bên trên đặt đệm thêu hoa.
Trên sofa có một người mặt hướng về phía TV, phong cách quần áo giống bà nội Lục, mái tóc hoa râm. Sắc mặt ông vô cùng nghiêm nghị, mà nhiều hơn là cảm giác điềm tĩnh, giống như… Phiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoang-tuoc/2665922/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.