Hắn nhìn về phía ta, biểu tình thật cẩn thận:
"Ngươi là đang... tức giận sao?"
Đúng vậy. Ta nghĩ trong lòng.
"Không". - Ta nói.
Tay dùng sức thắt mạnh băng vải, lập tức hắn kêu rên một tràng.
Ta bị phản ứng khoa trương của hắn doạ sợ, tức khắc lại đau lòng.
Người này bị thương như vậy mà vẫn tới đây gặp ta, ta lại tức giận vì cái gì chứ.
Nhưng ta chính là không khống chế được cảm xúc của chính mình, giống như là từ lúc hắn xuất hiện, ta liền không thể khống chế nổi bản thân.
Thật phiền.
Bực bội ta bỗng nhiên giơ tay đánh một cái lên bả vai hắn:
"Ai mượn ngươi vết thương còn chưa khỏi liền chạy loạn!"
Thần sắc hắn ủy khuất, há miệng thở dốc, lại vẫn không nói gì
Ta cũng yên lặng mà đem miệng vết thương băng bó tốt, hung tợn uy hiếp hắn:
"Trước khi thương thế khỏi hẳn không được lại đây! Nếu lại đến ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi!"
Ta thấy hắn thập phần ảo não mà thở dài, không tình nguyện mà đáp ứng.
Kế tiếp một đoạn thời gian hắn quả nhiên không đến nữa.
Nhưng ta đã biết hắn là bởi vì bị thương mới không đến được, tâm tình không hề thất vọng giống như lúc chưa biết, ngược lại đổi thành vướng bận.
Ta thường xuyên nhớ mong hắn, cũng không biết vết thương của hắn đã tốt hơn chưa.
Ngày ấy, trong lãnh cung phát sinh một chuyện lớn.
Vị nương nương nuôi ta từ nhỏ đến lớn bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-roi-lai-gap-chang/2640835/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.