Lúc này ta mới thấy rõ tình huống như nào.
Đầu hẻm có một cô nương đang đứng, phía sau nàng có mấy cái người mặc trang phục gia đinh, cô nương kia đối diện mấy người kia nói:
"Ở chỗ này! Chính là bọn họ! Còn thỉnh các đại nhân cứu mạng!"
Nói xong nàng chạy tới, đem ta kéo đến đầu hẻm bên kia.
Đầu hẻm kia mấy người cũng sôi nổi hét lớn:
"Chúng ta là người trong phủ Tiết viên ngoại, vô lại ở nơi nào! Còn không mau mau rời đi!"
Tiết viên ngoại đúng là người mới vừa rồi phát cháo, nghĩ đến là cô nương kia thấy ta chịu khi dễ, đi đến chỗ phát cháo xin cứu binh, Tiết viên ngoại có lòng thiện tâm, chắc chắn phái người tới tương trợ.
Mấy tên vô lại kia phát hiện ra đó là người trong phủ quan, tên cầm đầu hung tợn trừng chúng ta, lưu lại một câu "Chúng ta chờ xem", liền mang theo thủ hạ của hắn bỏ chạy.
Đáy lòng ta bỗng nhiên dâng lên bất an.
Ta hướng gia đinh của Tiết viên ngoại nói lời cảm tạ, đợi bọn họ đi rồi, cô nương kia dẫn ta tới trong đám người.
Mới vừa rồi tranh chấp ở bên trong, ta không cẩn thận tổn thương tới chân, nàng vẫn luôn nâng ta.
"Ta kêu Sở Tú Tú, ngươi tên là gì?" - Cô nương kia hỏi.
Ta trầm mặc một hồi.
"Ta kêu...... A Lăng."
Tuy rằng mọi việc đã xong, nhưng ta vẫn còn trong kinh hãi chưa bình tĩnh được.
Sở Tú Tú thấy ta như thế, cũng vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-roi-lai-gap-chang/2640830/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.