Vết thương của Hàn Trạc đã được các thái y băng bó tốt, sắc mặt hắn tái nhợt mà nằm ở trên giường.
Ta chạy nhanh qua, thật cẩn thận để không đụng vào miệng vết thương trên người hắn.
Tay xoa mặt hắn, bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Lúc này thừa tướng đã ở bên hỏi các thái y, Hàn Trạc hiện tại thương thế như thế nào.
Thái y nói có thể làm đều đã làm, chỉ còn dựa vào chính bản thân Nhiếp Chính Vương.
Nếu có thể tỉnh, mọi thứ liền không có việc gì.
Thừa tướng cũng đi đến bên mép giường Hàn Trạc, hắn chỉ vào bàn tay Hàn Trạc đang nắm chặt:
"Tay Vương gia như này là có chuyện gì?"
Thái y kia đáp: "Vương gia trong tay nắm chặt một thứ đồ vật, trước sau mở không ra."
"Là thứ gì?" - Hắn lại hỏi.
"Này......" - Thái y ấp a ấp úng đáp không được.
"Là một miếng ngọc." - Ta nói.
Là miếng ngọc đã từng làm tạ lễ cho ta, cùng ngọc bài của ta treo chung một chỗ.
Là hắn cho ta.
Ta phủ lên hắn tay, trong lòng yên lặng cầu nguyện.
Hàn Trạc, ngươi nhưng nhất định phải giữ chặt nó a.
Chỉ cần ngươi không buông ra, ta cũng sẽ luôn ở bên ngươi.
Ngày đầu tiên, ngày hôm sau, ngày thứ ba......
Suốt năm ngày, Hàn Trạc vẫn không có tỉnh lại.
Không có tỉnh, nhưng còn sống, này với ta mà nói đã là một chuyện đáng để ăn mừng.
Mặc kệ nói như thế nào, tồn tại liền có hy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-roi-lai-gap-chang/2640822/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.