Sau khi Lưu Kiến Văn “trốn thoát” được lão gia tử nhà họ Diệu liền bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đứng đối diện.
“Kiến Văn ca!” đối phương bất ngờ lên tiếng.
Nét bất ngờ hiện lên trong mắt Lưu Kiến Văn, người đối diện là một chàng trai nét mặt vẫn còn non nớt, mái tóc đen có phần hơi dài khiến cậu có phần giống con gái, mắt to tròn môi lại hồng đỏ như vừa ăn quả mọng, tuyệt đối chính là mỹ nhân.
Lưu Kiến Văn bất ngờ trong giây lất rồi lịch sự chào hỏi “Cảnh Duệ à, trông cậu vẫn giống y như thời học cấp hai nhỉ, hảo soái.” nói rồi anh cưới khoái chí vỗ bôm bốp vào cậu trai tên Cảnh Duệ kia.
Cảnh Duệ cười, nụ cười xán lạn như nắng ấm ngày cuối thu “Câu đó phải nói cậu mới đúng đó lâu ngày không gặp Kiến Văn ca càng ngày càng soái nha.”
Hai người dường như rất thân thiết cười nói không chút gượng gạo.
Người luôn miệng gọi anh là Kiến Văn ca này tên Dương Cảnh Duệ, là bạn học cùng kí túc xá với anh và cậu từ cấp hai.
Kể ra cũng thật tình cờ, những đứa trẻ hồn nhiên năm nào nay đã gặp lại nhau trong những thân phận mới.
Lúc đó vốn dĩ là hai người Lưu Kiến Văn và Dương Cảnh Duệ có một đoạn thời gian mập mờ không rõ, trên tình bạn dưới tình yêu nhưng không hiểu sao sau đó lại quay về làm bạn bình thường.
Lúc còn học ở trường cấp 2 bọn họ là cặp đôi ngọt ngào, hạnh phúc trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-no/3554092/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.