Lưu Kiến Văn dường như đã biết trước mọi việc, anh cũng không có vẻ gì là quá bất ngờ, ánh mắt có chút dao động vì hoài nghi của mình đã được xác nhận.
Vốn mang tâm trạng muốn cảm ơn, Lưu Kiến Văn lục tìm danh thiếp định đưa cho người đàn ông trung niên kia, ngước lên thì thấy người đã biến mất từ lúc nào.
Cất lại danh thiếp vào trong ví, anh mang bó hoa trở lại phòng khách sạn.
Nghiêm Hạo Nhiên đầu tóc bù xù chạy ra mở cửa: “Cậu đi đâu thế?”
“Đi mua đồ ăn cho cậu đó.” Lưu Kiến Văn vừa nói vừa lắc lắc cái túi trước mặt cậu.
Nghiêm Hạo Nhiên nhướn mày đi lại giường ngồi xuống, anh cũng rất thức thời đặt túi đồ lên bài rồi đưa bó hoa đặt vào tay cậu.
“Cái này tặng cậu.”
“…”
“Nói gì đi chứ.”
“Ồ không nói đâu!” Nghiêm Hạo Nhiên nhìn có vẻ không quan tâm gì đến bó hoa nhưng cái tai đỏ hồng đã bán đứng cậu.
Lưu Kiến Văn biết Nghiêm Hạo Nhiên da mặt mỏng nên không tiếp tục trêu cậu nữa.
Đợi Nghiêm Hạo Nhiên ăn xong, anh liền lôi cậu xuống dưới sảnh khách sạn thuê xe đạp đôi.
Nghiêm Hạo Nhiên cũng chẳng biết anh muốn đưa cậu đi đâu chỉ biết đạp theo anh.
Lưu Kiến Văn dẫn cậu đến đồi hoa hướng dương mà chủ tiệm hoa gợi ý.
Những bông hoa vàng ươm kiêu hãnh vươn mình trong cái lạnh khiến khung cảnh nơi đây trở nên sinh động lạ lùng. Hoa nối tiếp hoa, lá chen vào lá càng làm nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-no/3554089/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.