“M-Mẹ…” Cô khẽ giọng.
Bà Cẩm phì cười: “Muốn dỗ dành nó sao?”
Giang Nhu gật đầu.
“Trước mặt con, Nam Nam hơi trẻ con nhỉ?”
“Nhưng mà sau lưng con không thế đâu”
Cô biết chứ, sau lưng cô anh rất mạnh mẽ dứt khoác, đôi lúc mang theo chút đáng sợ nữa, nhất là lúc cô nhìn thấy anh quát cô bác sĩ kia. Thế nên cô mới xuống nước trước.
Bà Cẩm ậm ừ sau đó lại thẳng thắn: “Mặc kệ nó, mau về bán hoa tiếp đi bảo bối”
Cô trợn mắt: “K-Không…Không năn nỉ anh ấy sao ạ?”
“Nó nói ngủ dậy chắc chắn sẽ xin lỗi con, mau về đi” Bà xua tay.
Giang Nhu chớp chớp mắt, lấy lại chút bình tĩnh chào bà. Không phải cô nhún nhường anh mà lại thật sự cảm thấy mình không nói lí lẽ, đương nhiên ai cũng có lí do riêng, không ai đặt mình vào người khác mà suy nghĩ, xem như lần này chính là kinh nghiệm cho họ.
Trịnh Nam đánh một giấc đến khi cơ thể khoẻ hơn một chút thì trời đã sập tối, giờ này…cô dọn tiệm chưa nhỉ?
“Tỉnh rồi à? Trịnh Chu đi chơi với chị dâu nó còn chưa chịu về…”
Anh vò đầu mệt mỏi, chắc là vì ngủ quá giấc: “Để con gọi Chu Chu về”
Anh cứ lập lờ đi chầm chậm xuống dốc, khuôn mặt mang bao nhiêu là nhan sắc chỉ qua một ngày hốc mắt đã sâu hơn, giống như là nhớ nhung ai đó.
“Chu Chu đừng chạy…Kem tan hết rồi”
Trịnh Chu tinh nghịch kéo cô ngồi xuống ghế.
“Chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-nam-do-ta-co-nhau/2688505/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.