Tự cười mình xong tôi rời khỏi căn phòng này, đi tới trước mắt cô bạn, cô bạn ấy vẫn ngồi trên chiếc ghế khi nãy. Cô ấy nhìn tôi rồi như thể cố nhịn cười thì phải, cứ không dám nhìn thẳng. Đây là đang thấy buồn cười sao?
Sau đó tôi nhìn thấy khuôn mặt cô ấy trĩu xuống một chút, giọng nói khẽ nhẹ êm dịu như mật.
"Xin lỗi cậu, nhưng nhà tớ chỉ có chiếc áo này."
''Không sao nó rất đẹp mà."
Tôi xua tay mà nghĩ rằng thực sự thì trong lúc này có một bộ quần áo mà mặc là rất tốt rồi, tôi bước đến và đặt chỗ quần áo ướt của mình xuống, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Không gian xung quanh chúng tôi bỗng dưng tĩnh lặng đến mức muốn nín thở vậy.
''A, để tớ xử lý và băng bó vết thương cho cậu nha."
Giọng nói ân cần của cô ấy lại vang lên giữa không gian tĩnh lặng này.
''Cảm ơn cậu, tớ làm phiền rồi."
"Phiền gì chứ, cứ khách sáo."
Trong lúc xử lý vết thương, nó thật sự phải nói là nó rất sót, dù là con trai tôi cũng biết xót, xót vì vết thương nhỏ. Đầu tôi chỉ có thể biết rằng: [Ôi...tôi đau đớn, tôi ngục ngã.]
Lúc đó không biết khi nào mà chân mày tôi đã nhíu lại, dường như cô ấy lai nhìn thấy, ánh mắt hướng về phía tôi rồi lo lắng hỏi rằng:
"Xin lỗi nha, xót lắm sao?"
Thật sự lúc đó tôi sót nhưng tôi là một người đàn ông mà, nên tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-nam-ay/3596297/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.