Xe chúng tôi nhanh chóng đỗ trước cửa nhà, vừa vào cổng đã thấy bác giúp việc nhà Thuỳ Dương bước đến nhiệt tình nắm tay hai đứa tôi, miệng cười không ngớt:
"Vào đi vào đi, mẹ con chờ nãy giờ đấy. Sao mà về trễ thế không biết."
"Vâng ạ."
Bước vào nhà tôi đã cảm nhận được không khí gia đình bao quanh, đúng là sự ấm áp mà từ khi lên đại học tôi chưa từng cảm nhận được.
"Con chào mẹ." Tôi vội cúi chào cô Ngọc, từ sau khi chuyển sang đây tôi vẫn luôn rất ít khi gặp bà và ba của Dương, có lẽ họ thật sự rất bận rộn, bận đến mức khoảng thời gian bà ở lại nhà có lẽ là vô cùng quý giá đối với Thùy Dương.
"Ngồi đi, hôm nay mẹ các con tự vào bếp nấu đồ ăn đấy."
Thuỳ Dương chạy lại ôm mẹ, thì thầm nịnh nọt: "Hôm nay phu nhân chu đáo thật nha, tự vào bếp nấu ăn luôn."
"Tất nhiên, lo ăn đi cô nương."
Chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều, bà bảo tôi nhớ giữ ấm và đi lại cẩn thận. Cũng vì vậy mà khiến không khí ấm cúng và hạnh phúc hơn bao giờ hết, cảm giác như có thể hoá thành trẻ con, được nuông chiều một lần nữa vậy.
Sau khi kết thúc bữa ăn, tôi cùng Dương đem một số quà đến trường cấp 3 để biếu thầy cô.
"Không biết giờ này cô Thuỳ tan làm chưa nhỉ?" Tôi ngồi trên xe, lo lắng hỏi.
"Không sao đâu, cô trực ở đấy mà."
Chúng tôi đi qua rất nhiều địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-nam-ay-lai-vi-toi-ma-no/3610424/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.