Từ khi nghe giọng Thùy Dương phát ra câu đó, tôi đã không nghĩ được gì nữa, đầu óc như trì trệ. Cơ thể bất giác chạy lên phòng 304.
"Diệp Chi, Hưng không sao đâu. Chỉ bị gãy chân và chấn thương não nhẹ thôi. Ba cậu ấy đang về nước rồi." Thùy Dương chạy theo sau thông báo tình hình cho tôi. Nhưng lúc đấy tôi chẳng muốn nghe gì cả.
Tôi muốn gặp Nguyễn Trịnh Thế Hưng.
Trước khi bước vào phòng 304, tôi quay lại nắm tay Thùy Dương, mồ hôi nhễ nhại nói:
"Thùy Dương, tao muốn ở trong đấy với Hưng một lúc, đừng cho ai vào nhé."
"Được."
****
Vừa bước vào căn phòng 304, cảm giác lạnh lẽo cô độc đã vội xâm chiếm lấy tôi.
Thế Hưng của tôi, cậu ấy đang nằm trên giường bệnh. Vẫn còn hôn mê.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ gần đấy, đưa tay xóa đi lọn tóc lòa xòa của cậu ấy, miệng mỉm cười thì thầm:
"Sẽ không sao, phải không? Chúng ta còn nợ nhau một kì thi. Nếu cậu không tỉnh dậy, tớ sẽ thích người khác mất."
Đêm hôm đó, tôi nói rất nhiều. Kể cho Hưng nghe về chuyện gia đình, ba mẹ và những bí mật nho nhỏ mà tôi chưa từng kể cho ai.
Là Thế Hưng sao? Là cậu bé tại cánh đồng hoa bỉ ngạn năm đó sao? Là chàng trai có mái tóc vàng mà có lẽ tôi từng thầm thích?
"Nếu bây giờ tớ hôn, Hưng có tỉnh lại không?" Tôi cười ngốc với những suy nghĩ điên rồ của mình.
Không hiểu sao hôm đấy tôi nói nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-nam-ay-lai-vi-toi-ma-no/3593024/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.