Giữa cái tiết trời se se lạnh ở Hà Nội, sắc phượng vĩ đã gần như nhuộm đỏ cả một màu trời như một dự báo may mắn. Làn gió lạnh thoang thoảng khiến con người ta lại muốn trốn trong nhà, thế mà vẫn đều đặn mỗi sáng, Gia Huy lại đến công viên ấy để đợi cô.
Đã gần 2 tuần từ khi cô biến mất, không một lời nhắn, không một dấu vết. Nếu là gia đình anh, chuyện tìm một người giữa thế giới nhỏ bé là quá đỗi dễ dàng, nhưng quan hệ giữa nhà anh và Trâm là con nợ và chủ nợ, rõ ràng sẽ chẳng đến được.
Chỉ là, anh cố chấp một chút, cố gắng một chút, nán lại một chút với hi vọng ngày nào đó em sẽ quay lại. Vì anh biết, Trâm không cố tình bỏ đi như vậy.
Và rồi...ông trời không phụ lòng người, cuối cùng anh cũng đã gặp lại em. Là em đến tìm anh.
Lần đầu tiên em chủ động tìm anh.
Lần đầu tiên em cầu xin anh giúp đỡ.
Lần đầu tiên anh thấy em khóc.
Hôm đó trời mưa lớn, nhưng Huy vẫn như thói quen kéo dù đi đến công viên ấy, anh biết cô sẽ không tự dưng biến mất như vậy, phải không?
Vừa đến công viên Huy đã vội dừng bước, sững người nhìn hình bóng quen thuộc được chiếu qua ánh đèn đường đó. Không phải anh nhìn lầm chứ? Có phải anh hoa mắt rồi không?
"Tôn Nữ Thiên Trâm." Anh gọi to để xác nhận.
Cô gái đó quay đầu lại nhìn anh rất lâu...
....cho đến khi anh buông dù chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-nam-ay-lai-vi-toi-ma-no/3593010/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.