Chương này mí bà bật bài Bát Cơm Mặn mà tui gắn lên nghe iiii, hay vaiii. Hợp phong thủy với bài nữa
_________________________________
Tôi cúp máy chạy xe đạp đến nơi Dương nói. Quái lạ, sao em lại say cơ chứ. Chẳng lẽ lúc tôi đi đã xảy ra chuyện gì sao?
Đến nơi đã là 11 giờ, trước mắt tôi cô bé thân hình nhỏ nhắn với cái má bầu bĩnh đó. Không nhầm được, em đang gục đầu xuống bàn, chắc là ngủ rồi. Thật nguy hiểm! Lỡ ma tới dẫn có khi Chi còn chẳng biết ấy chứ!
Tôi lại gần vỗ vỗ nhẹ vai để đánh thức cô gái trước mặt. Em ngẩng đầu lên...đôi mắt thạch anh chứa đựng vô vàn sự tủi thân. Thời gian như ngừng lại, tôi như trở lại ngày đầu gặp em, tại cánh đồng, khuôn mặt lem nhem đó. Em vẫn vậy, chỉ là sự ngột ngạt trong đôi mắt đó đã lớn hơn bao giờ hết.
“Mẹ, phải mẹ không?” Giọng nói thủ thỉ của em đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ.
“Mẹ, có phải mẹ trở về rồi không?” Em lặp lại lần nữa.
Trở về? Liệu mẹ em đã đi đâu sao? Tôi biết đại khái về cuộc sống của em mấy năm qua do chú hàng xóm. Khi nghe được tôi thật sự đau lòng, đó có lẽ là lí do em ít nói vậy. Tôi không thương hại, chỉ buồn vì đã rời xa bé con của mình quá lâu thôi.
Em kéo tay tôi ngồi xuống, gục đầu lên ngực tôi im lặng. Tôi không nói gì, có thể là không muốn. Tôi muốn em được giải tỏa, muốn em tâm sự cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-nam-ay-lai-vi-toi-ma-no/3592999/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.