🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
" Ta phải làm sao đây? " chàng khẽ thở dài, nhắm mắt lại cảm thấy trống rỗng, thất vọng về bản thân mình.

"Tại sao mọi thứ luôn diễn ra như vậy? Có phải mình đã sai lầm từ đầu khi chấp nhận mối hôn sự dù biết không có kết cục tốt đẹp sao? Mình chỉ muốn xem hoàng hậu muốn chơi đùa với mình như thế nào, vậy mà lại thành ra mất một mạng người..."

Mộc Phi Nan đứng bên cạnh, ánh mắt đồng cảm không chỉ để thể hiện sự quan tâm mà còn để tạo sự kết nối sâu sắc với chàng hơn. Cậu không thể nói những lời an ủi hay dỗ dành, khích lệ Đình Khắc Cẩn bằng những lời mật ngọt như người khác. Mộc Phi Nan đặt tay nhẹ lên vai Đình Khắc Cẩn, làm chàng cảm nhận được hơi ấm và sự an ủi từ cử chỉ đơn giản đó của Mộc Phi Nan dành cho mình. Chàng khẽ mỉm cười, lấy lại dáng bình thường vốn có của mình. Đồng Ngọc mang một tách trà nóng đến, như lời động viên an ủi mà cô không thể nói ra.

" Điện hạ, mời dùng trà..."

Như thường lệ, chàng đáp: " Ừm," rồi thưởng thức những thứ mà cô mang lên cho mình, tấm tắc khen ngon. Dù trà có dở tệ, chàng vẫn không chê trách cô một lời điều đó đã khích lệ Đồng Ngọc rất nhiều, tạo cho cô cảm giác hạnh phúc vô bờ khi nhận được lời khen từ người mà cô coi trọng nhất.

Vương Hữu và Khả Minh tiếp tục nhận hình phạt, quỳ trong sân. Biết rằng đây là hình phạt thường ngày khi họ mắc lỗi, thái tử chưa từng phạt nặng bao giờ. Hình phạt của thái tử duy nhất là quỳ trong một, hai, ba canh giờ. Đó có thể là sự bao dung lớn nhất đối với chủ tớ trong trốn hoàng cung này.

Ngày hôm sau, nhờ sự sắp xếp của hoàng thất, thái tử Đình Khắc Cẩn có cuộc gặp mặt với thái tử phi tương lai là Liễu Nương tiểu thư. Đồng Ngọc càu nhàu:

" Thái tử, ngài chỉ cần tỏ ra ốm yếu, bệnh tật trước mặt cô ta là được. Chắc chắn cô ta sẽ không dám làm thái tử phi nữa đâu."

Đình Khắc Cẩn trách cô: "Đồng Ngọc, không được thất lễ với người khác."

Đồng Ngọc cười nhẹ: " Nô tỳ không dám, chỉ lo sau này cô ta đối xử với ngài không tốt như Mặc cô nương trước đó."

Chàng lắc đầu rồi chạm tay Đồng Ngọc, Đồng Ngọc nhanh chóng sai Mộc Phi Nan đi cùng:

" Ngươi đi theo thái tử với ta... Nếu có bất trắc gì thì ngươi chỉ cần bảo vệ thái tử thôi.Hai tên kia vẫn còn đang chịu phạt nên không phiền đến họ."

Mộc Phi Nan rụt rè, cử chỉ như đã hiểu rồi đi theo.



Đến Mộng Hoa Viên, thái tử hỏi:

" Cô ấy đến chưa? "

Đồng Ngọc khẽ đáp: " Chưa ạ..." rồi dìu chàng ngồi xuống.

Chàng ngửi thấy những hương thơm từ các loài hoa xuân như hoa đào, hoa cải vàng, hoa mộc lan trắng, hoa tulip... đang chớm nở . Mùi thơm của chúng tỏa ngát khắp Mộng Hoa Viên, nhẹ nhàng thanh khiết như một làn sóng dịu dàng, mang theo sự tươi mới của mùa xuân. Mùi hương nhẹ nhàng và quyến rũ khiến không khí xung quanh trở nên trong lành và dễ chịu hơn .Đôi mắt chàng khép lại, đôi môi nở nụ cười hài lòng và hơi thở của chàng đều đặn, nhẹ nhàng.

Ánh sáng ấm áp từ ánh mặt trời dịu nhẹ phủ lên làn da của chàng, làm tôn lên vẻ thư thái và hài lòng. Chàng khẽ vươn vai và duỗi tay, cảm nhận sự nhẹ nhõm của từng cơ bắp được thư giãn. Mỗi động tác của chàng đều toát lên sự bình yên , như thể cả thế giới bên ngoài đều đã ngừng lại để chàng có thể tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng này lâu thêm chút nữa. Những cánh hoa đào khẽ rơi sau cơn gió nhẹ. Mộc Phi Nan giơ tay ra chạm vào chúng, ánh mắt hướng về Đình Khắc Cẩn , nhìn dáng vẻ thoải mái, mãn nguyện của chàng. Mộc Phi Nan có thể thấy và cảm nhận được đôi mắt của chàng ánh lên sự tươi vui và nhẹ nhàng giống như những cánh hoa đào hồng nhạt , lấp lánh dưới ánh sáng ban mai vậy.

Sự hiện diện của thái tử  trong Mộng Hoa Viên như một làn sóng nhẹ nhàng, đem lại sự dễ chịu và niềm vui cho những người xung quanh, như cách hoa đào làm đẹp thêm mùa xuân với vẻ đẹp thanh tao và quyến rũ của nó.

Đình Khắc Cẩn cảm thán: " Mùa này thì trăm hoa đua nở nhỉ? "

Đồng Ngọc đáp: " Vâng, thời tiết đã sang xuân, nên cây cối và hoa đua nhau khoe sắc, thật xinh đẹp làm sao..."

Giọng chàng đã bắt đầu khàn:

" Chỉ tiếc ta không thể ngắm nhìn chúng..." Đồng Ngọc nhận ra cô dùng từ không hợp lý, vội trách bản thân.

Lúc này, Liễu Nương tiểu thư mới tới , bước vào Mộng Hoa Viên. Nàng như một làn gió mới trong một không gian tĩnh lặng đôi mắt của nàng lớn và sáng như những viên ngọc bích, ánh lên sự thông minh và sâu sắc , mái tóc dài và suôn mượt của nàng với những lọn tóc màu nâu hạt dẻ, lấp lánh dưới ánh sáng, khẽ rơi xuống lưng như một dải lụa mềm mại cao cấp.Gương mặt của nàng thanh thoát  đôi môi hồng hào và đầy đặn, luôn nở nụ cười nhẹ nhàng và quyến rũ.

Nàng lịch sự nói lời chào:  " Thần nữ tham kiến thái tử điện hạ." giọng nói của nàng êm ái và nhẹ nhàng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.