Cuối cùng vẫn không thể chống đỡ, dù cho cơ thể vẫn bị hắn đè lên nhưng rồi quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. sáng hôm sau cảm nhận được một cơn chấn động, tôi dừng sức mở mắt nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hổ thẹn của Lý Tam Hỉ, tôi vô lực nở nụ cười biểu thị không sao xin hãy cho tôi ngủ tiếp. 
Chờ khi tôi nhắm mắt lại, Lý Tam Hỉ bắt đầu ở bên cạnh liên miên cằn nhằn, bản thân cũng lười đi nghe, hôm nay thật sự là quá buồn ngủ. 
đến khi triệt để tỉnh lại, Lý Tam Hỉ vẫn ngồi ở trên giường, cầm trong tay chiếc quần ngủ, con mắt đỏ ngầu. 
“A!” Thừa dịp tôi không phòng bị, Lý Tam Hỉ đột nhiên ôm lấy tôi, không nói câu nào, không ngừng mà ** phía sau lưng tôi, chẳng khác gì hống đứa nhỏ. 
“Không phải, anh hai à, cậu làm sao vậy?” Tôi hỏi. 
Lý Tam Hỉ dừng một chút, âm thanh khàn khàn nói: “Có phải là đặc biệt đau?” 
“Đặc biệt đau gì a?” Tôi không hiểu hỏi. 
Lý Tam Hỉ buông ra, nhìn vào mắt tôi, ánh mắt nhu tình như nước mang theo một tia áy náy. Hắn nắm quần ngủ đưa tới trước mắt của tôi. 
“Cậu không cần giấu giếm nữa , tôi đều nhìn thấy, tối hôm qua tôi uống nhiều, nhất thời không khống chế được, tôi không nghĩ tới chính mình như thế… Như thế dã man, dĩ nhiên đem cậu tổn thương.” Lý Tam Hỉ nói xong thở dài một hơi, tay cầm đều run rẩy. 
Hắn, hắn? Hắn sẽ không cho máu này là của tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-loa-ken-no-ruc-ro/2251172/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.