Tôi đã nghĩ tôi cùng Từ Nhiễm Nhiễm sẽ không bao giờ có thể dính líu đến nhau nếu như ngày đó nàng không khóc lóc đến tìm tôi. Tôi thật sự nghĩ chung tôi sẽ cứ lúng túng với nhau như thế đến khi sượt qua cuộc sống trung học. 
Tôi nhớ tới ngày đó nàng khóc đến con mắt thũng thũng, tôi cảm thấy rất khiếp sợ, bởi vì Từ Nhiễm Nhiễm ở trong mắt chúng tôi là một liệt nữ, lúc nào cũng mạnh mẽ. Lúc tôi từ chối nàng cũng không biểu hiện thất thố như thế, bây giờ lại một bộ nước mắt như mưa, kể cả hài từ nhìn thấy còn thấy thương cảm, huống gì tôi còn nợ nàng một ân huệ chứ. 
Không ngờ nàng khóc lại vì Lý Tam Hỷ , Lý Tam Hỷ đi khắp nơi nói nàng không phải xử nữ, đối với một người con gái, chuyện này không thể chấp nhận được. Nhưng tôi vẫn nén giận, lòng tôi dao động, tôi nghĩ nếu tôi nói ra, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. 
Buổi trưa tôin học, tôi gọi Lý Tam Hỷ ở lại, đã từ lâu tôi chưa hề chủ động bắt chuyện với hắn, Lý Tam Hỷ mặt mày rạng rỡ hẳn lên, tôi nói tôi có chuyện hỏi hắn, hắn cao hứng mà xoa xoa tay, cúi đầu khom lưng vội vàng thu dọn đồ đạc như sợ một giây sau tôi sẽ thay đổi chủ ý. 
Tại khắc ấy mà tôi đột nhiên lại mềm lòng, tôi đã chuẩn bị trước những câu uy hiếp, những đe dọa để nói với hắn. Nhưng bây giờ tôi thấy nó cực kỳ hèn hạ, tôi trốn tránh, tôi chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-loa-ken-no-ruc-ro/2251120/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.