Edit: Mộ
Năm rưỡi, trời mới tờ mờ sáng, sương mù còn chưa tan.
Trên đường đến nhà Vu Chiêu Đệ, Lâm Thịnh lại chạm mặt Chu Cương.
Anh tăng tốc, khoác vai Chu Cương khiến gã giật mình.
Lâm Thịnh cao hơn mét tám mà Chu Cương miễn cưỡng lắm mới được mét bảy, thấp hơn anh một cái đầu.
“Anh Chu, mới sáng sớm đã đi đâu vậy?”
Chu Cương có hơi sợ Lâm Thịnh. Gã thích ký sổ, trước kia khi bà Lâm trông quán tạp hóa, lúc nào gã cũng bảo thiếu trước trả sau nhưng thật ra gã chưa trả bao giờ. Đến khi Lâm Thịnh trông tiệm, anh không cho ký sổ, lần trước lúc gã mua đồ đúng lúc Lâm thịnh trông tiệm đã bị anh tóm được, bắt hắn trả cả nợ cũ lẫn mới.
Cả làng đều rất sợ Lâm Thịnh vì nhà anh có quyền có thế, mà lúc Lâm Thịnh chơi liều đánh Vu Quốc Trường, rất nhiều người nhìn thấy. Lúc ấy gã cũng đứng trong đám đông, tưởng tượng khi một cú đá nện trên người gã.
Chu Cương nhếch môi cười một cái rồi chột dạ bảo: “Không có… Không làm gì cả chỉ đi dạo một chút thôi.”
“Đi dạo? Tối hôm qua tôi cũng nhìn thấy anh đi dạo.”
Đối diện với ánh mắt sắc nén của Lâm Thịnh, Chu Cương nhất thời không biết nói gì.
“Nếu anh lại tìm Vu Chiêu Đệ gây phiền phức, có tin tôi đánh chết anh không? Bảo mẹ anh tốt nhất đừng có tìm Vu Chiêu Đệ gây rối, tôi không biết tôi có thể làm ra chuyện gì đâu!” Giọng nói lạnh lùng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-khong-ve-lai/2825024/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.