Edit: Trân
Bài thi đã thu, giám thị đang kiểm tra lại một lượt. Sau khi giám thị nói anh có thể ra về, Lâm Thịnh không thể chờ đợi được nữa nên chạy ra khỏi phòng học và đi đến đến phòng thi số 11 để tìm Vu Chiêu Đệ. Lâm Thịnh bước nhanh, nhưng có lẽ giám thị ở phòng thi của Vu Chiêu Đệ thu bài nhanh hơn. Khi anh đến thì không thấy Vu Chiêu Đệ ở trong phòng thi nữa.
Anh kéo tay bạn nam ngồi phía sau Vu Chiêu Đệ: “Bạn học, nữ sinh ngồi trước mặt bạn có đến thi không?”
“Có đấy, nhưng cậu ấy đến trễ vài phút, còn mặc một cái áo len dệt kim thật dày.”
Lâm Thịnh nghe được Vu Chiêu Đệ có đến dự thi thì thở phào. Anh vội vã xuống lầu tìm bóng dáng cô. Anh tìm khắp sân trường cũng không tìm được nhưng lại gặp Trịnh Nhã Thu: “Nhã Thu, sáng nay em không đi thi cùng với Chiêu Đệ sao?”
Trịnh Nhã Thu giật mình, vội vàng lắc đầu, ánh mắt có chút né tránh: “Không có… không có, bọn em không đi với nhau. Em đi với bố mẹ, em không biết tình huống của Chiêu Đệ. Bố mẹ tới đón em rồi, em đi trước.”
Trịnh Nhã Thu nói xong liền vội vã đi về trước.
Đến buổi thi chiều, cuối cùng Lâm Thịnh cũng đã gặp được Vu Chiêu Đệ ở phòng thi. Tại sao cô ấy lại mặc áo len vào một ngày nắng nóng như thế này nhỉ? Anh đi đến chỗ ngồi bên cạnh cô, có ý đồ muốn chọc vào áo len cổ cao của Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-khong-ve-lai/2825015/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.