Edit: Trân
Vu Chiêu Đệ quấn người thành quả bóng, đút hai tay vào túi, bước nhanh trên tuyết. Cô vừa trở về ký túc xá sau khi đi làm thêm ở tiệm gà rán trong căn tin của trường.
Ở Hoa Châu lại có tuyết rơi. Ở đây thường xuyên có tuyết, cô đã ở đây được hai năm nhưng vẫn chưa quen được kiểu một năm có 8 tháng tuyết rơi như thế này.
Cô vừa về đến nơi, định ngồi xuống cởi giày thì người bạn cùng phòng là Ninh Vũ Huyên vừa thoa kem vừa nói với cô: “Chiêu Đệ, cậu có thể cho tớ xem bài tập của cậu được không?”
Vu Chiêu Đệ dừng lại động tác: “Nhưng không phải giảng viên đã nói nếu phát hiện có sao chép thì bài kiểm tra cuối kỳ sẽ bị trừ 5 điểm?”
“Không sao, tớ sẽ thay đổi thứ tự, cậu đừng có keo kiệt như thế.”
Vu Chiêu Đệ vẫn lắc đầu từ chối. Cô nhất định phải nhận được học bổng, một điểm cũng không thể bị trừ. Mấy bạn trong phòng thường mượn bài tập về nhà hoặc báo cáo thí nghiệm của cô để chép. Nếu như giảng viên chỉ là thu bài xem qua, cô sẽ cho các cậu ấy mượn. Nhưng có vài giảng viên rất nghiêm khắc, yêu cầu chính bọn họ phải tự hoàn thành bài tập, nếu không cuối kỳ sẽ bị trừ điểm. Đối với trường hợp này thì cô thật sự không muốn cho các cậu ấy mượn bài tập về nhà để chép.
Hơn nữa với mối quan hệ giữa cô và hai người cùng phòng thì cô càng không muốn cho mượn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-khong-ve-lai/2825011/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.