Mãi cho đến 10h rưỡi tối, trong nhà hàng chỉ còn hai bàn khách, một bàn là Lâm Thịnh, bàn còn lại là một cặp đôi. Vu Chiêu Đệ quét mã chấm công rồi đeo cặp sách lên, rời khỏi nhà hàng.
Nhà hàng cách trạm xe bus một đoạn đường. Vu Chiêu Đệ đi bộ trên vỉa hè, mặc quần áo kín mít.
Từ đầu đến cuối Lâm Thịnh đều đi sau cô ba bước.
Nhiệt độ buổi đêm ở Hoa Châu rất thấp, rất ít người đi ngoài đường. Trạm xe bus càng vắng vẻ, Vu Chiêu Đệ ngồi xuống ghế dài, lấy điện thoại ra xem lớp học có thông báo gì không.
Lâm Thịnh ngồi bên cạnh cô, cả hai đều yên lặng cho đến khi xe bus số 23 đến trạm.
Vu Chiêu Đệ lấy vé xe bus, quẹt trả tiền rồi chọn một chỗ ngồi xuống. Lâm Thịnh không có tiền lẻ, chỉ có tờ 10 tệ. Anh không suy nghĩ nhiều đã bỏ 10 tệ vào khay trả tiền.
Ánh mắt Vu Chiêu Đệ tối lại. Thực ra Ninh Vũ Huyên nói đúng, cô và Lâm Thịnh khác biệt nhau một trời một vực.
Trên xe bus có rất ít người. Ngoại trừ tài xế thì chỉ có 4 người, bao gồm cả 2 người họ.
Lâm Thịnh liếc nhìn Vu Chiêu Đệ. Cô phải làm việc quanh năm nên tay rất thô ráp. Anh do dự rất lâu mới mở miệng: “Hằng ngày em đều trải qua như thế này sao? Vừa đi học vừa đi làm, Vu Quốc Tường không cho em tiền sao?”
Nghe được cái tên mà rất lâu rồi cô không nghe thấy, Vu Chiêu Đệ khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-khong-ve-lai/2825007/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.