Làm xong việc đã là 6h rưỡi tối, muộn hơn nửa tiếng so với mọi ngày. Vu Chiêu Đệ ra khỏi tòa nhà công ty mới phát hiện ngoài trời đang mưa nhỏ, sắc trời mờ tối. Cô che ô đi tới trạm tàu điện ngầm, đi được nửa đường thì bỗng nhiên mưa trở nên nặng hạt hơn.
Cô đành phải chạy vào trung tâm thương mại bên cạnh để trú mưa. Trước cửa chính cũng có không ít người cũng đang đứng trú mưa như cô, trên sàn nhà ướt nhẹp, lênh láng nước.
Mưa to không thể tạnh trong chốc lát, Vu Chiêu Đệ đi vào trong trung tâm thương mại xem thử. Sắp tới sinh nhật của Hứa Anh Mai rồi, vừa lúc có thể tìm xem có đồ gì mua tặng cho chị ấy hay không. Cô đi dạo qua hai cửa hàng quần áo, sau đó rẽ vào một cửa hàng bán túi xách.
“Kính chào quý khách, quý khách cứ thoải mái xem ạ.”
Vu Chiêu Đệ nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Nhã Thu.
“Chiêu Đệ…” Trịnh Nhã Thu lẩm bẩm.
Vu Chiêu Đệ đỏ hoe mắt. Cô rời khỏi thôn cũng mất liên lạc với người bạn duy nhất của mình, thậm chí cô còn đi mà không nói lời nào: “Nhã Thu, tớ…”
Trịnh Nhã Thu thu lại vẻ mặt khiếp sợ, chủ động ôm lấy Vu Chiêu Đệ: “Tớ còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện, cậu không biết tớ sợ như thế nào đâu, cậu cứ như vậy mà không thấy đâu nữa.”
“Xin lỗi, xin lỗi, tớ không cố ý.”
Hai người ôm nhau khóc lên. Nhân viên cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-khong-ve-lai/2824990/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.