Con lừa kéo cối xay còn chẳng c.h.ế.t mệt, anh tập phục hồi chức năng lại càng không c.h.ế.t được.
Anh sờ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của tôi: "A Uẩn, vụ t.a.i n.ạ.n đó, có thể là do con người làm ra."
Thực ra trong lòng tôi đã sớm có dự cảm, nhưng sau khi chúng tôi xảy ra chuyện, bố tôi do Kiều Tinh tiếp quản, sức khỏe ông ấy đã tốt hơn trước rất nhiều.
"Lâm Phượng Chi sao có thể cho phép Kiều Tinh chữa khỏi cho bố em?"
"Có khả năng nào, là Kiều Tinh đã biết được gì đó không?"
Chuyện này chúng tôi không nhắc lại nữa, dù sao khôi phục sức khỏe mới là quan trọng nhất.
Đến đầu hạ, kết quả phục hồi của Tống Lăng Dư khá tốt, đã có thể đứng và đi lại, mặc dù những hôm trời mưa âm u vẫn sẽ đau nhức mình mẩy, nhưng coi như không để lại di chứng nghiêm trọng.
Ngày về nước, tôi do dự mãi, cuối cùng vẫn hẹn Kiều Tinh ra ăn cơm.
Nửa năm không gặp, cô ta vẫn là dáng vẻ cũ.
Chỉ là khi nhắc đến bố tôi, cô ta cứ ấp úng muốn nói lại thôi.
Cuối cùng cô ta cũng không nói quá nhiều, chỉ bảo tôi rằng bố và Lâm Phượng Chi đang làm thủ tục ly hôn.
Lúc sắp đi, cô ta đột nhiên gọi giật tôi lại, nói một tiếng xin lỗi.
Nhưng tại sao lại xin lỗi thì cô ta không giải thích.
Cuối tháng 6, Lâm Phượng Chi đột nhiên bị cảnh sát giải đi.
Bởi vì tài xế gây t.a.i n.ạ.n tố cáo bà ta thuê người g.i.ế.c người.
Nạn nhân chính là tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-chua-muon/5047605/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.