Khi chúng tôi bước vào phòng, thứ đầu tiên xộc vào mũi là một mùi hôi thối nồng nặc.
Bố tôi nằm trên giường, nhắm nghiền mắt, gầy rộc đi.
Tôi bước lại gần, gọi một tiếng: "Bố..."
Ông ấy dường như nghe thấy gì đó, mí mắt động đậy, nhưng không mở ra được.
Bạn của mẹ tôi nói:
"Từ lúc đến đây, người nhà ông ấy từ chối mọi sự chăm sóc, vốn dĩ còn nói được vài từ, nhưng vì bị lở loét do nằm lâu, nhiễm trùng toàn thân, thần trí lại bắt đầu không tỉnh táo. Cháu phải chuẩn bị tâm lý đấy."
Trong lòng tôi ngũ vị tạp trần, chẳng rõ là cảm giác gì.
Đây có được coi là báo ứng không? Lâm Phượng Chi ở bên ông ấy bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng lại muốn ông ấy c.h.ế.t.
Nhưng tôi lại không hận ông ấy đến mức bắt ông ấy phải c.h.ế.t.
"Cháu muốn chuyển bố cháu về, chuyển ngay bây giờ."
Tống Lăng Dư đã liên hệ xong bệnh viện, xe cứu thương đang trên đường tới.
Tuy nhiên viện trưởng viện điều dưỡng có chút khó xử: "Cô là gì của bệnh nhân?"
"Tôi là con gái ông ấy."
"Cô đã bàn bạc với mẹ cô chưa?" Ông ấy đẩy gọng kính, lộ vẻ áy náy: "Dù sao người là do bà ấy đưa tới, chúng tôi phải có lời giải thích với bà ấy."
"Ông gọi cho bà ta đi, để tôi nói chuyện."
Mười giờ tối, Lâm Phượng Chi nghe điện thoại với giọng ngái ngủ và một chút mất kiên nhẫn.
"Lại sao nữa? Không phải đã nói là không cấp cứu rồi sao, sắp c.h.ế.t rồi à?"
Điện thoại bật loa ngoài, viện trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-chua-muon/5047603/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.