"Không cần." Tôi cúi đầu, không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng mất mặt của mình: "Không cần anh dỗ."
Tống Lăng Dư chống tay lên bàn, tầm mắt ngang bằng với tôi: "Kiều Uẩn, không cần dỗ, thế em túm chặt áo tôi làm gì?"
"Em..."
Anh bất ngờ sáp lại, hôn lên môi tôi.
Mang theo vị nước mắt, mằn mặn ươn ướt.
Động tác của Tống Lăng Dư rất nhẹ nhàng, nhưng lại kéo dài rất lâu, chặn đến mức tôi không thở nổi.
Mãi đến khi hôn xong, Tống Lăng Dư mới sờ sờ môi tôi: "Được rồi, em là bị tôi hôn đến phát khóc, không mất mặt đâu."
"Này... tôi lớn tuổi hơn anh đấy..."
"Ồ, lớn hơn mấy tháng thì sao nào? Muốn nghe tôi gọi em là chị à?"
Tôi ngẩn người, Tống Lăng Dư tối nay dịu dàng lạ thường, khiến tôi cứ ngỡ như được quay về năm xưa.
Tống Lăng Dư cười khẩy một tiếng: "Em nghĩ hay thật, tôi không có dỗ chị gái đâu nhé."
Nói xong, anh bế tôi đi về phía phòng ngủ.
"Ôm chặt vào, không là ngã dập m.ô.n.g đấy."
Đêm ấy, Tống Lăng Dư ôm tôi đã tắm rửa sạch sẽ vào lòng, kể rất nhiều câu chuyện xưa.
Lúc tôi sắp chìm vào giấc ngủ, không biết là mơ hay thực, hình như anh đã nói một câu: "Tôi thích em."
7
Đến giữa tháng 8, tôi cùng cô bạn thân đến bệnh viện gần đó tiêm vắc-xin HPV.
Bệnh viện đó nằm ở nơi hẻo lánh, bình thường ít người qua lại.
Lúc tôi vội vàng đến nơi thì đã gần giờ tan tầm.
Trong bệnh viện chẳng thấy mấy bóng người.
SAu khi bạn thân vào phòng khám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-chua-muon/5047600/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.