Chương trước
Chương sau
Mẹ và cô Susannah ngồi trên ghế, còn tôi nằm dài trên chiếc khăn tắm hình gấu Teddy hiệu Ralph Lauren. Đây là chiếc khăn yêu thích nhất của tôi mỗi khi ra biển bởi vì nó dài và mềm hơn bất kỳ chiếc khăn nào khác.

“Tối nay con định làm gì hả, hạt đậu nhỏ?” mẹ hỏi. Tôi rất thích khi mẹ gọi tôi là “hạt đậu nhỏ”, nó khiến tôi nhớ lại cái thời 6 tuổi, vẫn còn rúc nách ngủ cùng với mẹ.

Tôi nói giọng đầy tự hào, “Con và Cam sẽ tới khu vui chơi Putt Putt.”

Đám trẻ con tụi tôi hồi nhỏ vẫn thường xuyên tới đây chơi. Chú Fisher sẽ đưa cả lũ tới đây và treo giải thường cho bọn con trai. “20 đô-la cho bạn nào đánh vào lỗ ngay từ gậy đầu tiên”. “20 đô-la cho người thắng cuộc”. Anh Steven mê mẩn trò này. Tôi nghĩ hẳn là anh đã từng ước rằng chú Fisher là bố của tụi tôi. Đáng ra chú ý đã có thể là bố của anh em tôi thật. Cô Susannah kể mẹ tôi chính là người hẹn hò với chú trước, nhưng sau đó đã nhường lại cho cô Susannah vì thấy hai người đó hợp với nhau hơn.

Chú Fisher cũng cho tôi tham gia vào cuộc đấu golf với tụi con trai nhưng là để tôi đỡ tủi thân thôi chứ chú biết thừa tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội thắng nổi bọn họ đâu. Và đúng thế thật, tôi chưa lần nào thắng được lấy một lần. Vả lại tôi cũng chẳng thích thú gì với cái trò đánh golf mini này. Mọi thứ ở đó đều là nhân tạo, từ những cái cây cho đến từng cọng cỏ. Tất cả đều hoàn hảo đến mức khó chịu. Giống như chú Fisher. Anh Conrad từng rất muốn được trở thành một người như bố và tôi vẫn thường cầu nguyện mong sao anh sẽ không bao giờ trở thành một người giống như chú Fisher.

Lần cuối cùng tôi chơi ở Putt Putt là năm tôi 13 tuổi và đó cũng là lần đầu tiên tôi có “nguyệt san”. Hôm đó tôi không biết, lại còn mặc nguyên một cái quần trắng tinh nữa chứ… làm anh Steven hốt hoảng, tưởng rằng tôi bị thương ở đâu đó nữa chứ - và trong một giây tôi cũng đã nghĩ như vậy. Sau lần ấy tôi không bao giờ muốn quay trở lại Putt Putt một lần nào nữa, kể cả khi bọn con trai nhất quyết năn nỉ rủ tôi đi cùng.

Vì thế lần này quyết định tới Putt Putt chơi coi như một cuộc cách mạng đối với tôi. Cơ hội để phục thù cho tuổi 12 của tôi.

“Con có thể về nhà sớm được không?” mẹ hỏi. “Mẹ muốn ba mẹ con cô cháu có thời gian quây quần bên nhau một tí, chúng ta sẽ cùng xem phim chẳng hạn.”

“Sớm là mấy giờ ạ? Hai mẹ toàn 9h đã đi ngủ rồi.”

Mẹ tháo kính ra nhìn tôi. “Mẹ muốn con ở nhà nhiều hơn.”

“Thì con chẳng đang ở nhà đây còn gì,” tôi cãi lại.

Mẹ lờ đi coi như không nghe thấy câu vừa rồi của tôi. “Con dạo này dành quá nhiều thời gian cho anh chàng đó rồi đấy…”

“Mẹ chẳng nói là mẹ cũng thích cậu ấy còn gì!” Tôi quay sang tìm cô Susannah cầu cứu. Cô gật đầu nhìn tôi vẻ đầy thông cảm.

Mẹ thở dài không nói thêm gì nữa. Thấy vậy cô Susannah lập tức nhảy vào chữa cháy. “Cả nhà ai cũng thích Cam nhưng mọi người cũng rất nhớ cháu, Belly ạ. Mẹ và cô hoàn toàn hiểu là cháu có cuộc sống riêng của cháu,” cô chình lại cái ống hút trong cốc rồi nháy mắt với tôi. “Nhưng mẹ và cô chỉ muốn cháu chia sẻ với mình nhiều hơn một chút thôi.”

Tôi mỉm cười ngả người xuống ghế và nói, “OK, con sẽ về nhà sớm. Chúng ta sẽ cùng xem phim.”

“Tốt,” mẹ hài lòng nói.

Tôi nhắm mắt lại, đeo tai nghe vào. Có lẽ mẹ nói đúng. Tôi đã dành quá nhiều thời gian với Cam. Có lẽ mẹ nhớ tôi thật. Nhưng mẹ không thể nghiễm nhiên cho rằng tối nào tôi cũng sẽ quanh quẩn ở nhà bên mẹ và cô như mọi mùa Hè trước. Tôi đã sắp 16 tuổi, chuẩn bị thành người lớn tới nơi rồi. Mẹ phải học dần cách chấp nhận rằng tôi không thể mãi là “hạt đậu nhỏ” của mẹ được.

Hai mẹ nghĩ rằng tôi đã lăn ra ngủ nên bắt đầu quay sang nói chuyện với nhau. Nhưng thực ra tôi vẫn thức và đã nghe thấy hết những gì họ nói, qua tiếng nhạc.

“Dạo này Conrad cư xử tệ quá,” mẹ hạ giọng nói. “Thằng bé bày đầy vỏ chai bia ngoài hiên sáng nay làm mình phải đi dọn. Mọi chuyện ngày càng nằm ngoài khả năng kiểm soát của mình.”

Cô Susannah thở dài não nề. “Mình nghĩ nó đã biết được chuyện gì đó. Mấy tháng nay thằng bé đã cư xử lạ lùng như thế rồi. Thằng bé rất nhạy cảm, mình e rằng chuyện này sẽ là một cú giáng mạnh đối với nó.”

“Cậu không nghĩ là đã đến lúc ngồi nói chuyện với hai đứa rồi sao?” Mẹ hỏi. Mỗi khi mẹ dùng cái câu “Cậu không nghĩ là” thì người kia phải hiểu là mẹ muốn nói “Mình nghĩ là… Vì thế cậu cũng nên làm thế đi”.

“Đợi qua mùa Hè này đã,” cô Susannah nói. “Không thể sớm hơn được đâu.”

“Beck,” mẹ nói. “Mình nghĩ đã đến lúc rồi.”

“Mình sẽ biết khi nào nên nói. Đừng ép mình nữa mà, Laur.”

Tôi biết, dù mẹ có khuyên thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm lay chuyển quyết định của cô Susannah. Đằng sau cái vẻ dịu dàng kia là một tinh thần thép. Bề ngoài trông cô nhẹ nhàng và dễ tính vậy thôi nhưng khi cần cô cũng cứng đầu và kiên quyết như ai.

Tôi rất muốn nói cho cả hai biết rằng anh Conrad đã biết mọi chuyện và Jeremiah cũng thé, nhưng tôi lại không thể. Làm như vậy có gì đó không hay cho lắm. Bởi đây đâu phải chuyện của tôi đâu mà đi kể với người khác.

Cô Susannah vẫn muốn hai con mình có một mùa Hè thật hoàn hảo, có đủ cả bố cả mẹ, giống như ngày xưa. Tôi rất muốn nói với cô rằng những mùa Hè như thế đã qua rồi và sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.