Trước khi Hạ Băng lên máy bay, Quách Thụy Dương tính toán thời gian video call với anh—— Bắc Kinh bây giờ đang khoảng hai giờ sáng, khi Hạ Băng nhận video call thì thấy phía dưới đôi mắt của cậu toàn là quầng thâm nên hỏi: “Sao em còn chưa đi ngủ?”
“Em đang chờ anh.”
“Anh đã nói đừng có chờ anh rồi mà, em mau đi ngủ, ngày mai còn phải làm việc nữa!”
“Có phải anh đang ở sân bay?”
“Ừm.”
“Mười hai tiếng nữa là em có thể nhìn thấy anh rồi.”
“Có lẽ phải mười bốn tiếng nữa.”
“Vậy là khoảng 4 giờ chiều.”
“Ngày mai em làm gì vậy?”
“Không có việc gì, em xin nghỉ đi sân bay đón anh.”
“Em được nghỉ phép?”
Công việc của bọn họ sao có thể tùy tiện xin nghỉ được, nếu xin nghỉ là đang đắc tội với kim chủ.
Quách Thụy Dương cười hì hì nói: “Không phải hôm nay em làm việc tới rạng sáng sao? Em đem lịch trình ngày mai dồn hết vào ngày hôm nay!”
Quách Thụy Dương hai ngày nay cũng chụp ảnh quảng cáo, thực ra công việc hoàn thành càng sớm thì đoàn đội sẽ càng vui vẻ, nhưng phải làm việc liên tục gần mười bảy mười tám giờ mỗi ngày. Không phải nghệ sĩ nào cũng có thể chấp nhận được.
6 giờ sáng Quách Thụy Dương liền rời giường đi trang điểm, ngày hôm qua chụp ảnh đến gần hai giờ sáng, hôm nay chụp ảnh đến gần 1 giờ sáng. Vốn dĩ lịch trình làm việc chỉ đến 8 giờ tối mỗi ngày.
“Em mau đi ngủ đi.”
“Em đang ở nhà anh này~” Quách Thụy Dương cầm điện thoại quay lung tung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-tan-bang/1286449/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.