Có lẽ là do ngủ bên người Hạ Băng cả một đêm nên nguyên khí Quách Thụy Dương giống như đã trở lại. Buổi sáng khi tỉnh dậy cậu phát hiện Hạ Băng đang nằm ở bên cạnh thì trong lòng rất là vui vẻ.
Khó có được một lần Hạ Băng thức dậy muộn hơn cậu. Quách Thụy Dương nhìn gương mặt say ngủ của Hạ Băng thì nhịn không được cúi người hôn môi anh một chút.
Hạ Băng không có tỉnh lại. Quách Thụy Dương nằm lại trong chăn, bàn tay run rẩy duỗi đến hông Hạ Băng.
Hạ Băng mặc áo ngủ nên đai lưng hơi lỏng lẻo, bàn tay Quách Thụy Dương chạm vào làn da Hạ Băng. Cậu nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng của anh, bàn tay lưu luyến đặt lên eo anh.
Có lẽ là cảm thấy có hơi ngứa nên Hạ Băng đột nhiên tỉnh dậy mở to hai mắt.
Quách Thụy Dương lập tức rút tay về.
Hạ Băng biết Quách Thụy Dương vừa mới làm cái gì nhưng anh chỉ yên lặng sửa sang lại áo ngủ rồi ra vẻ cái gì cũng không biết hỏi Quách Thụy Dương: "Mấy giờ rồi?"
"À, em không biết, em cũng vừa mới thức dậy." Quách Thụy Dương đỏ mặt ngồi dậy tìm điện thoại xem thời gian.
Hạ Băng nhìn thấy Quách Thụy Dương đứng dậy, vóc dáng cậu cao ráo, bả vai rộng lớn, dáng người cực đẹp, áo ngủ nhăn dúm dó làm cho anh có cảm giác giống như hai người vừa trải qua mây mưa cả đêm với nhau, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.
Một thiếu niên tốt như vậy, tại sao lại cứ lãng phí thời gian ở trên người anh?
Hạ Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-tan-bang/1286442/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.