Hạ Dương quả thật đã trở về Việt Nam, nhưng lúc cô xuống máy bay lại không ra ngoài mà chuyển hướng sang sân bay nội bài. Trước đó Hạ Dương cũng đã đặt thêm một vé bay từ thành phố Hồ Chí Minh đến Đà Lạt, chuyến bay sẽ cất cánh sau hai tiếng nữa. Thư ký tên Như Ý của Tuấn Vỹ chờ đợi ở lối ra đến mỏi mòn, nhìn thấy dòng người đã đi ra hết, đến cả phi công và tiếp viên hàng không cũng đi ra luôn mà chưa thấy bóng dáng của Hạ Dương đâu, cô sốt ruột cầm điện thoại gọi cho Thế Bảo.
Thế Bảo nghe xong liền nhíu mày, xoay người nhìn qua Tuấn Vỹ đã mệt mỏi thiếp đi từ lâu, anh hạ giọng nói "Cô cứ chờ thêm một lúc nữa, nếu vẫn không nhìn thấy Hạ Dương thì nhắn tin cho tôi, biết đâu con bé còn đang vướng thủ tục gì đó."
Như Ý nhận lệnh xong liền thấp thỏm đi qua đi lại ở lối ra, mà không biết rằng Hạ Dương đã sắp sửa lên một chiếc máy bay khác rời đi.
Có lẽ vẫn chưa ngủ sâu, Tuấn Vỹ nghe tiếng động liền mở mắt ra hỏi "Đã gặp Hạ Dương rồi sao?"
Thế Bảo nhăn mặt lắc đầu với anh "Không biết có phải con bé đánh lừa mình không? Như Ý nói rằng đã chờ rất lâu vẫn không thấy Hạ Dương đi ra."
Tuấn Vỹ thở dài "Cậu bảo cô ấy về đi, chúng ta lại chuyển hướng khác tìm kiếm xem sao?"
Hạ Dương bên này đã thuận lợi ngồi lên một chuyến bay khác, trước đó cô có liên lạc với một người bạn thời cấp ba của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-nam-ay-that-dep/366919/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.