Taishi vội vàng an ủi cô "Được rồi! Ngoan, đừng thương tâm nữa. Bây giờ và sau này tất cả tiền của tôi đều sẽ là của em, em muốn ăn hoặc muốn mua cái gì cũng được hết."
Hạ Dương thút thít "Thật sao?"
Taishi rất trịnh trọng mà gật đầu "Thật."
"Vậy em muốn mua thêm một cái tủ đựng quần áo, một cái kệ, mua thêm mấy con gấu bông nữa." Hạ Dương rất hào hứng mà chỉ chỉ ngón tay nói.
Taishi đột nhiên muốn mặc niệm cho cái ví tiền của mình, nhưng mà cũng không sao, anh chịu khó siêng năng đi làm thì có vẻ sau này sẽ ổn. Nghĩ cho vui vậy thôi chứ Taishi biết tiền của anh dư sức nuôi được Hạ Dương, chỉ sợ cô ngại ngùng mà không dùng tới mà thôi. Taishi cười cười nói "Được, sẽ mua hết. Bây giờ ăn cơm thôi."
Hạ Dương gật đầu, cô vui vẻ đút canh cho Taishi, còn rất cẩn thận thổi thổi vài cái mới đưa tới. Cả khuôn mặt của Taishi đều là dáng vẻ hưởng thụ, anh híp mắt há miệng uống vào muỗng canh đầu tiên.
"Thế nào? Có ngon không?" Hạ Dương không nhịn được liền hỏi.
Tuy rằng hương vị mang đậm chất Việt Nam nhưng lại rất vừa miệng. Taishi cũng đã từng ăn rất nhiều món Việt Nam, lần vừa rồi còn ăn chực ở nhà Hạ Dương mấy ngày, ít nhiều gì cũng đã muốn quen luôn khẩu vị của người Việt. Anh gật đầu "Ngon lắm, rất giống với canh mẹ vợ tôi nấu."
Hạ Dương đỏ bừng hai má, cô không ngờ Taishi lại so sánh như vậy, còn mẹ vợ tôi nữa chứ. " Ngon thì ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-nam-ay-that-dep/366897/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.