Hạ Dương nghe thấy lời của Taishi, trong lòng nổi lên một trận chua xót. Cô sao có thể ngừng thích anh cơ chứ. Ba năm qua cô đã phải chịu đựng nhiều như thế, tình cảm cô đối với anh chính là đã ăn sâu vào xương tủy, đâu phải nói ngưng là sẽ ngưng được.
Hạ Dương không trả lời, cô thở dài sau đó một tay cầm khăn một tay nâng bàn tay bị thương của Taishi lên, chậm rãi lau sạch vết bẩn trên đó.
Taishi bất động nhìn Hạ Dương, dáng vẻ của cô bây giờ khác với mọi ngày, trong ánh mắt không biết từ bao giờ đã không còn lấp lánh như ngày xưa.
Taishi nhẹ nhàng giữ lấy tay Hạ Dương, trong mắt anh tràn ngập sự có lỗi "Xin lỗi em!"
Hạ Dương ngẩng đầu nhìn anh, cô không hiểu anh đang xin lỗi chuyện gì.
Chỉ nghe thấy Taishi nói "Nếu không phải vì thích tôi em cũng sẽ không ở đây, cũng sẽ không trở nên như thế này."
Hạ Dương nhìn Taishi, thấy trong mắt anh lại có nhiều thêm sự hối hận. Anh đang hối hận vì đã kết hôn với cô ư?
Taishi lại nói tiếp "Nếu em cảm thấy có điều gì không tốt, chuyện gì không thích thì cứ nói ra. Đừng giữ lại trong lòng như vậy."
Taishi không phải là chán ghét Hạ Dương ở hiện tại, anh chỉ cảm thấy dáng vẻ của cô không nên như thế này. Cô còn trẻ, vẫn nên sống vô ưu vô lo và hay cười như trước thì tốt hơn. Từ lúc hai người xảy ra quan hệ, đã rất lâu rồi Taishi không còn thấy Hạ Dương cười nữa, cùng lắm cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-nam-ay-that-dep/366889/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.