Tối hôm đó sau khi quay trở về Hạ Dương liền mất ngủ, trong đầu cô cứ liên tục hiện lên hình ảnh của Taishi, nhớ lại giọng nói và nụ cười của anh, nhớ bàn tay ấm áp khi xoa đầu cô rất dịu dàng. Cô cứ nhớ như vậy mà ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường cả một đêm.
Sáng hôm sau khi Tuấn Vỹ đến gõ cửa thì Hạ Dương vẫn còn vùi mình trong chăn, cô lăn qua lăn lại đến gần sáng mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, lúc này chính là thời điểm mà cô ngủ vô cùng ngon giấc.
“Cái con nhóc này thiệt là.” Tuấn Vỹ bực bội cầm lấy nắm cửa mà xoay đi xoay lại. Anh đã gõ cửa từ nãy đến giờ rồi mà bên trong vẫn không có phản ứng gì.
“Thế Bảo, cậu có biết ai cầm chìa khóa phòng này không?” Tuấn Vỹ xoay người hỏi trợ lý của mình.
“Em không biết nữa, để em hỏi Genji xem sao?”
Lúc Thế Bảo định lấy điện thoại ra gọi cho Genji thì cửa phòng đột ngột mở ra.
Hạ Dương nét mặt còn ngáy ngủ, cô khó chịu lầm bầm “Mới sáng sớm mà làm gì ồn ào vậy?”
Tuấn Vỹ cảm thấy đỉnh đầu mình sắp bốc khói, anh nắm lấy hai vai Hạ Dương lắc lắc “Em có biết bây giờ là mấy giờ không hả?”
Hạ Dương bị anh lắc đến nỗi đầu óc choáng váng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh “Còn sớm mà.”
Lúc nãy Hạ Dương đi ra, do là cô đang xỏa tóc nên không ai nhìn được rõ khuôn mặt của cô. Lúc này Hạ Dương ngẩng đầu lên, khuôn mặt của cô cũng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-nam-ay-that-dep/366857/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.