Từ lúc Taishi rời đi, mỗi ngày đều đặn anh sẽ gọi về cho Hạ Dương một lần. Hạ Dương biết anh vẫn chưa nhớ ra cô, chỉ là anh cảm thấy cần có trách nhiệm với cô nên mới như vậy. Nội dung của cuộc gọi lúc nào cũng xoay quanh mấy chuyện lặt vặt như cô đã ăn cơm chưa, hôm nay đã làm gì. Mỗi lần cuộc gọi kết thúc, Taishi sẽ thở phào vì đã hoàn thành trách nhiệm của ngày hôm nay, còn Hạ Dương vừa thấy buồn vừa mãn nguyện. Cô buồn vì Taishi vẫn chưa nhớ ra, mãn nguyện bởi vì anh vẫn còn để ý đến cô.
Thấp thoáng cũng đã qua hai tuần kể từ khi Taishi đi, còn mấy ngày nữa anh sẽ chính thức tham gia trận đấu của vòng loại mới. Hai tuần này Hạ Dương không làm gì cả, mỗi ngày chỉ có việc ăn và ngủ, đôi khi sẽ ra ngoài dạo hoặc đến cửa hàng tiện lợi tám chuyện với nhân viên, buổi chiều thì phụ giúp Takeshi chỉnh sửa công việc, dù sao hiện tại cô cũng không phải lo về vấn đề tài chính.
Không phải Hạ Dương chưa từng nghĩ đến chuyện Taishi sẽ mãi mãi không nhớ ra cô, nếu anh không nhớ ra thì hôn lễ của hai người cũng sẽ không diễn ra. Đến lúc đó Hạ Dương có lẽ lại phải rời đi, nếu rời đi thì sẽ không cầm tiền của Taishi được, nhưng Hạ Dương đã nghĩ rồi, cùng lắm thì cô sẽ gọi Tuấn Vỹ sang đón cô về. Thêm chuyện nữa là hiện tại Hạ Dương cảm thấy cả người không được khỏe, cả ngày chỉ muốn ngủ, ăn uống cũng kén hơn bình thường. Ban đầu Hạ Dương chỉ nghĩ mình về Việt Nam khá lâu nên bây giờ chưa quen được mùi vị ở Nhật, nhưng sáng hôm nay thì khác, vừa tỉnh ngủ cô đã phải lao vào nhà vệ sinh mà nôn khan, nôn xong còn cảm thấy thèm trái gì đó chua chua. Hạ Dương thay quần áo xong liền bắt xe đi đến khu trung tâm thương mại, cô mua mấy quả cam chua, mua chanh và táo, sau đó đi ngang cửa hàng bán bánh ngọt thì lại thấy thèm hơn, vì vậy còn mua thêm vài chiếc bánh ngọt. Lúc đi ngang quầy bán hải sản, cơn buồn nôn lại lần nữa dâng lên, lần này Hạ Dương cảm thấy có điều không ổn rồi. Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, cô liền bắt xe đi nhanh đến bệnh viện. Có lẽ do có kinh nghiệm của lần trước, lần này Hạ Dương tương đối cẩn thận hơn. Kết quả giống như cô đoán, cô đã mang thai, ngoài dự đoán còn là thai đôi, bác sĩ bảo thai nhi đã được năm tuần. Hạ Dương nghe xong thì ngẩn người, mặt dù đã đoán được trước nhưng khi nhìn kết quả cô vẫn không thể tin được, em bé của cô đã thật sự quay trở lại, còn mang theo một đứa em nữa.
Người bác sĩ khám cho Hạ Dương nhìn thấy khuôn mặt cô tái nhợt, lại nhìn ra ngoài thấy không có ai đi cùng cô, bà im lặng thở dài. Phận là con gái mà, nếu không biết yêu thương bản thân mình thì sẽ trở thành như vầy, bà cũng đã gặp khá nhiều trường hợp rồi, nhưng trường hợp có thai đôi thì thật sự rất hiếm. Đợi thêm vài giây cho Hạ Dương bình tĩnh, bác sĩ nhẹ giọng nói với cô "Thai nhi vẫn còn nhỏ, nếu cô muốn bỏ bây giờ thì được. Cô mang thai đôi, nếu để thêm một thời gian nữa sẽ lấy em bé ra rất khó khăn, không khéo còn ảnh hưởng đến cơ thể mẹ."
Hạ Dương nghe bà nói xong thì ngẩn tò te, cô nhìn bà "Hả??" một tiếng.
Bà bác sĩ tự nhận mình kinh nghiệm đầy mình, bà lên tiếng an ủi "Không sao đâu cô bé, cô vẫn còn trẻ, nếu xử lý tốt thì sau này sẽ vẫn có con được."
Hạ Dương lúc này mới hiểu bà đang nói cái gì, cô nhíu mày có chút tức giận "Ai nói là tôi muốn bỏ hai đứa bé này?"
Lần này đến vị bác sĩ ngẩn ra, chẳng lẽ bà đoán sai rồi sao? Cô gái này muốn làm mẹ đơn thân?
Hạ Dương nhìn sắc mặt của bác sĩ, cô cảm thấy buồn cười nhiều hơn là tức giận. Hạ Dương thoải mái cười nói "Cảm ơn bác sĩ, nhưng mà tôi thật sự muốn giữ lại hai đứa bé này. Còn nữa, chồng tôi đang đi công tác nên tôi mới đi khám một mình, lúc nãy không nghĩ đến là thai đôi nên mới ngẩn người."
Bác sĩ lúc này mới nhận ra mình đã hiểu lầm, bà vội vàng xin lỗi "Xin lỗi xin lỗi, là tôi không chịu nhìn rõ ràng, hiểu lầm cô rồi."
Hạ Dương xua tay "Không sao đâu, vậy trong thời gian này tôi cần chú ý những gì vậy ạ?"
Người bác sĩ vội vàng lên tiếng căn dặn Hạ Dương những điều cần chú ý trong ba tháng đầu thai kỳ, liệt kê những loại thức ăn không thể ăn. Sau đó đưa sổ khám bệnh lại cho cô, còn dặn cô thời gian đi khám thai định kỳ. Hạ Dương cầm lấy sổ khám bệnh, nói cảm ơn bác sĩ rồi đi ra ngoài. Vừa đi cô vừa dùng tay xoa bụng, nếu Hạ Dương tính đúng, hai đứa bé này đến lúc cô và Taishi còn ở trên Đà Lạt, đêm hôm đó hai người không hề dùng bất kỳ biện pháp an toàn nào cả.
Hạ Dương cảm thấy rất vui vì đứa bé đã quay trở lại, còn ngoài ý muốn dẫn theo một đứa em nữa. Nhưng nghĩ đến Taishi, sắc mặt cô lại trở nên nặng nề. Bây giờ thì tối rồi, Taishi vẫn chưa nhớ ra cô, mối quan hệ giữa cô và anh có thể kéo dài được bao lâu cô vẫn chưa biết, vậy mà giờ lại xuất hiện thêm hai thiên thần. Hạ Dương bắt xe quay về nhà, cô bắt đầu chậm rãi suy nghĩ,nếu cô và Taishi không đến được với nhau thì cô sẽ làm mẹ đơn thân, dù sao thì cô cũng sẽ không bỏ rơi hai đứa con này của mình.
Hạ Dương quyết định sẽ không để ai biết chuyện cô mang thai, cô không muốn Taishi vì biết đến sự tồn tại của hai đứa bé mà trở nên áp lực, nếu anh cứ ép mình nhớ ra cô thì đầu anh sẽ đau, không khéo còn có thể đứt dây thần kinh bên trong đầu. Còn bố mẹ cô mà biết chuyện sẽ nhất định đốc thúc hai người, nếu không được nhất định sẽ cưỡng chế mà mang cô về Việt Nam.
Hạ Dương sau khi nghĩ thông mọi chuyện, cô liền tự thưởng cho mình và hai đứa bé một bữa ăn thật ngon. Không biết có phải đã trải qua quá nhiều chuyện rồi hay không, Hạ Dương cảm thấy mình đã không còn bận tâm nhiều như lúc trước, hoặc cũng có thể do mang thai, cơ thể cô mệt mỏi nên không muốn nghĩ nhiều.
Buổi tối Taishi gọi cho Hạ Dương, lúc này Hạ Dương còn đang bận tra cứu thông tin dành cho thai phụ, vừa nhìn thấy Taishi gọi cô đã run tay đến nỗi làm rơi luôn điện thoại. Hạ Dương vội vàng bắt máy, giọng nói của cô còn hơi gấp.
Taishi mới tắm xong, một tay anh cầm khăn lau tóc, một tay nghe điện thoại. Vừa nghe thấy giọng Hạ Dương không giống mọi ngày, anh nhíu chặt mi hỏi "Có chuyện gì vậy?"
Hạ Dương hơi chột dạ, cô nuốt nước bọt nói "Không...không có chuyện gì đâu."
Taishi nghi ngờ "Em vẫn ổn chứ? Thật sự không có chuyện gì sao?"
Hạ Dương vội vàng chắc chắn "Không có thật mà, lúc nãy do em đang dở tay nên nghe máy hơi chậm."
Mày của Taishi cuối cùng cũng giãn ra, tuy rằng anh vẫn chưa nhớ ra Hạ Dương, nhưng mỗi khi nghĩ đến cô xảy ra chuyện anh sẽ không tự chủ được mà cảm thấy vô cùng lo lắng. Đó cũng là điều khiến Taishi tin chắc lúc trước anh đã từng rất yêu cô. Sau khi mất đi một phần trí nhớ, Taishi cũng đã từng nghĩ đến Hiroko, nhưng lúc đó anh lại không có bất kỳ cảm xúc gì, giống như anh và Hiroko chỉ đơn thuần là quen biết nhau như một người bạn, còn phần tình cảm sáu năm kia đã sớm bị thứ gì đó thay thế rồi.
Nghe thấy Hạ Dương không sao Taishi cũng yên tâm, anh nhẹ giọng hỏi "Em đang bận gì sao?"
Hạ Dương không biết phải trả lời thế nào, đang lúc cô bối rối thì nhìn sang đĩa táo vừa mới gọt, hai mắt sáng lên, Hạ Dương mỉm cười nói "Em đang gọt táo." Sau đó cô vừa cầm miếng táo ăn, vừa đợi Taishi đáp lời.
Taishi nghe thấy tiếng Hạ Dương nhai táo, bỗng nhiên anh nói "Vậy thì em ăn ít thôi, tối rồi, ăn đồ chua sẽ không tốt cho dạ dày." Nói xong không đợi Hạ Dương trả lời, Taishi đã tự mình ngẩn ra. Câu nói này khiến anh nhớ đến cái gì đó, hình như trước đây anh cũng từng nói một câu giống như vậy.
Hạ Dương không biết Taishi đang nghĩ gì, cô gật đầu nói một câu y hệt lần trước "Em biết rồi, em không ăn nữa. Mà muộn rồi anh mau ngủ đi, có gì sáng mai lại nói tiếp."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]