Đường về. 
Tiểu Bạch đã không sạc điện thời gian dài nên hết điện rất nhanh, may mà quảng trường Tân Giang không quá xa trường, không đến nỗi phải nửa đường dắt bộ, chỉ là đoạn đường sau xe chạy ngày càng chậm, tốc độ tiệm cận với tốc độ rùa bò. 
Một đoàn đạp xe trung tuổi được trang bị đầy đủ ào ào lướt qua. 
Các cô các chú tò mò nhìn họ, có mấy người nhiệt tình hỏi chuyện. 
“Cậu nhóc, xe cậu kém quá nhở? Còn chẳng bằng xe đạp của chú!” 
Trương Chú cười tươi rói, “Chú à, chú thấy cháu đạp xe là biết ngay.” 
“Hả, được lắm, lúc nào gặp đua thử?” 
“Được luôn! Chấp chú chạy trước một cây.” Trương Chú nhận lời. 
“Cậu nhóc kiêu ngạo quá đấy.” 
Một bác gái cười bảo: “Ông biết cái gì, tồ quá, đi chậm là lãng mạn của người trẻ!” 
Thịnh Hạ: … 
Trương Chú bật cười, không nói tiếp. 
Bảo vệ canh cổng ngăn không cho vào, Trương Chú mở mắt nói dối: “Cháu chở cậu ấy đi khám.” 
Bảo vệ nhìn cây gậy chống và chân Thịnh Hạ, nhận ra đây là người đã được cấp trên dặn trước, nói người nhà có thể lái xe đưa rước vào trường nên cho qua. 
Khi chiếc xe đã khuất sau ngã rẽ, bảo vệ mới ngờ ngợ: “Đi khám phải là người lớn đưa đi chứ? Hai đứa này yêu sớm hả?” 
– 
Giờ còn sớm, mọi người vẫn đang học tiết thể dục, trong lớp học không một bóng người. 
Không lâu sau, bọn con trai trở về trước, ai nấy mồ hôi đầm đìa, nói hôm nay thầy thể dục nổi cơn tam bành, những ai thể lực không đạt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-mang-ten-em/394174/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.