Nhà sách Nhất Phương sau giờ cơm trưa không một tiếng người, chỉ có chiếc loa đang phát bài nhạc Pháp êm ái trong trẻo.
Vạt nắng len qua ô cửa sổ phủ quanh thiếu nữ một vầng sáng lờ mờ.
Thiếu nữ nghe tiếng bước chân chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt tựa suối nước trong thấy đáy.
“Chú…”
Cô gọi cậu, âm vang nhẹ tênh như nhành bồ công anh phiêu lãng trên đồng vắng.
“Chú…” Cô ngửa nhìn cậu, chậm rãi đứng lên, “Mình nghĩ bài này suốt nãy giờ, chỉ mình được không?”
Trương Chú bước lại gần, vầng sáng tan ra, gương mặt và dáng người thiếu nữ trở nên rõ ràng trong đôi mắt. Da cô trắng như sứ, trơn mát như ngọc.
Cậu cúi nhìn đề bài, nhưng đôi mắt rơi trên trang giấy chỉ thấy nét chữ thiếu nữ xinh đẹp. Trương Số, Trương Số, viết chi chít chằng chịt.
Cậu ngẩng lên, giữ im lặng. Cô gái cười tinh nghịch, sà vào lòng cậu, “Mình sai rồi mình sai rồi, Chú có thể phạt mình.”
Đôi môi thiếu nữ mềm mịn như kem sữa, Trương Chú tưởng mình đang hôn một đám mây.
Cậu giam cô vào giữa ghế và lồng ngực mình, cố nhịn ý muốn bẻ gãy eo lưng cô, cánh tay chống lên mặt bàn căng cứng.
“Chú à, Chú…”
“Chú à…”
—
Trương Chú choàng tỉnh.
Mồ hôi rịn ướt trán. Cậu đưa mắt nhìn xuống, không ngoài dự đoán, tấm chăn mỏng ngày hè đã phồng lên một cục, còn ươn ướt.
Trương Chú đỡ trán chửi tục: “Chó thật!”
Cậu nhìn đồng hồ, sáu giờ sáng.
Nắng chiều đâu ra kia chứ.
Phải mẹ nó khác như trời với đất.
Trương Chú bò dậy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-mang-ten-em/394164/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.