Cuối tuần, Trương Chú vẫn phải làm trâu làm ngựa cho Vương Duy.
Nếu không đặt in đồng phục trong tuần sau thì sẽ không kịp, nên Vương Duy “thăm hỏi” sớm tối như con trông mẹ ốm. Máy tính nhà Trương Chú không có phần mềm đồ họa, thứ này muốn cài thì phải trả tiền, mà chỉ dùng một lần nên tính ra không đáng, nhưng bản thảo giấy thì không mang đi in được. Trương Chú nhắc vào trong nhóm một câu, Chu Ứng Tường chủ động nhận việc, bảo có họ hàng mở cửa tiệm photoshop chỉnh ảnh nhỏ ở gần đây, có thể dẫn Trương Chú tới.
Vì vậy giữa trời oi nóng, Trương Chú phải lên cửa hàng vẽ vẽ xóa xóa.
Cặm cụi suốt chiều cuối cùng đã xong hình thiết kế để gửi cho Vương Duy. Trương Chú vươn vai, Chu Ứng Tường sà vào tâng bốc: “Anh Chú còn biết ngón này nữa à? Đỉnh, đỉnh vãi.”
Hầu Tuấn Kỳ ngồi một chỗ chơi game, thấy vậy thì cười, hóa ra cảm giác nhìn người khác nịnh nọt bợ đỡ là như thế này.
Trương Chú nói: “Tại bị ép thôi.”
Con người Vương Duy thật vắt cổ chày ra nước, trên Taobao cả đống nhà thiết kế mà tiếc tiền không dám thuê, cứ phải bắt cậu làm khổ sai.
“Nếu là mình đây, ép cũng không ép nổi.” Cả ba đi ra cửa tiệm, Chu Ứng Tường nói, “Anh Chú, hay mình đi làm bữa cơm?”
“Nóng chảy mỡ ra, không đi,” Từ chối dứt câu, Trương Chú lại nghĩ mình mới nhờ vả xong, lạnh lùng quá thì không hay, bèn nói, “Cũng được, đi ăn kem, mình bao.”
“Mình bao mình bao.” Chu Ứng Tường nói.
Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-mang-ten-em/394161/chuong-26.html